Lâm Tam Cô giao bức thư trong tay cho Chúc Hạ Dương, xoay người ưu sầu nhìn vẻ âm u ngoài cửa sổ."
"Là thư của Thanh Vũ chân nhân, hiện giờ nhân gian đang hỗn loạn, quỷ quái ở những nơi đã bị phong ấn, thậm chí là dã quỷ ở địa ngục cũng thi nhau chạy đến nhân gian. Thanh Vũ chân nhân và đạo trưởng Hoàng đã dẫn theo các đạo sĩ xuống núi, nhưng mà tình hình rất khó khống chế."
"Sao đột nhiên lại như vậy chứ?" Chúc Hạ Dương rất khó hiểu, chỉ mới chớp mắt sao nhân gian lại thay đổi như vậy chứ?
Chân mày Lâm Tam Cô nhíu chặt suy nghĩ, Dạ Minh bỗng nhiên xuất hiện.
Khi Chúc Hạ Dương nhìn thấy Dạ Minh thì rất vui vẻ, nhưng sau đó ánh mắt có hơi ảm đạm. Tuy là cô đồng ý tin tưởng Dạ Minh, nhưng mà luôn có cảm giác anh có gì đó giấu mình.
Dạ Minh thấy dáng vẻ định nói lại thôi của Chúc Hạ Dương, anh chào hỏi Lâm Tam Cô, sau đó đi đến bên cạnh Chúc Hạ Dương.
"Em không sao chứ?"
"Không sao."
Với chuyện Lâm Tam Cô biến mất đã lâu đang đứng trước mặt mình, Dạ Minh cũng không hề cảm thấy ngạc nhiên, vì từ lúc Lâm Tam Cô và Chúc Hạ Dương quay lại nhân giới thì anh cũng đã cảm nhận được hơi thở của hai người. Trái lại phản ứng của Chúc Hạ Dương hiện tại lại càng khiến anh lo lắng hơn.
"Nhìn em có vẻ không ổn, có chuyện gì có thể nói cho anh biết." Anh đưa tay xoa gò má của Chúc Hạ Dương.
Chúc Hạ Dương lùi về sau một bước, đỏ ửng mặt nghiêng sang chỗ khác: "Bà nội ở đây mà."
Tuy là trước mặt bà nội đúng là cô hơi ngại ngùng, nhưng mà Chúc Hạ Dương hiểu rõ ràng lúc này không phải vì có bà nội ở đây, mà là trong lòng có cảm giác không nói ra được.
Dạ Minh cũng không nói thêm gì mà chỉ lẳng lặng đứng yên tại chỗ, nhìn cứ như không có chuyện gì xảy ra. Mà thấy Dạ Minh vẫn bình tĩnh như ngày thường, lòng cô ngày càng khó chịu.
Thật sự Thị Huyết đế đang lừa mình sao?
Cảm giác xa lạ này khiến Chúc Hạ Dương cảm thấy khoảng cách giữa mình và Dạ Minh rất xa.
"Yêu Ma vẫn chưa tan biến, hiện giờ ngày càng lớn mạnh, lần hỗn loạn này cũng do y gây ra, âm giới cũng đã ra tay, hai người chú ý an toàn."
Nói xong Dạ Minh chăm chú nhìn Chúc Hạ Dương một lúc lâu với ánh mắt thâm thúy, sau đó rời đi.
Chúc Hạ Dương không biết ánh mắt ban nãy của Dạ Minh có ý gì, khiến cô đoán không ra nhưng lại luôn cảm thấy anh có điều muốn nói.
"Đừng lo lắng." Lâm Tam Cô vỗ nhẹ lên vai Chúc Hạ Dương.
Chúc Hạ Dương gật đầu sau đó nói với Lâm Tam Cô: "Bà nội, bà đừng đi đâu cả, cháu đi xem thử."
Nói xong Chúc Hạ Dương tạo kết giới xung quanh nhà, sau đó đi ra ngoài.
Xung quanh đều là quỷ quái u hồn tán loạn khắp nơi, khi thấy người đi đường thì sẽ hút lấy tinh huyết, khiến một người sống sờ sờ nháy mắt hóa thành tro tàn.
Dạ Minh là quỷ vương ở âm giới, nhân gian bị quỷ quái làm hỗn loạn, anh phải có trách nhiệm, nên đối mặt với một chuyện chỉ anh mới giải quyết được, anh phải làm sao chứ?
Trong lúc Chúc Hạ Dương đang ngẩn người trầm tư bỗng nghe thấy một tiếng hét thảm thiết, Chúc Hạ Dương nhìn lại, một người phụ nữ đang kêu gào chạy về phía này, sau lưng bà ta là một bầy ác quỷ đang thèm nhỏ dãi.
Chúc Hạ Dương lắc mình bay lên, vung kiếm trảm ma trong tay lên, những ác quỷ trước mắt biến thành mây khói.
Cô xoay người lại nhìn người trên mặt đất, ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, sau đó xoay người định đi thì lại bị gọi lại.
"Dương Dương..."
"Đừng gọi tôi, bà không xứng gọi tôi như vậy."
Nước mắt của Diệp Tú Ngữ từng giọt một lăn xuống, ba ta run rẩy đứng dậy, từ từ đi đến bên cạnh Chúc Hạ Dương, đưa tay muốn kéo cô, suýt nữa đã chạm vào nhưng mà vẫn rụt tay lại.
Diệp Tú Ngữ là vợ của Chúc Minh Hưởng, cũng chính là mẹ ruột của Chúc Hạ Dương, Chúc Hạ Dương nhìn người trước mặt này, vốn không có cảm tình gì, mình vốn cho rằng cha mẹ mình đã chết, bản thân không có cha mẹ. Lại không ngờ bất ngờ xuất hiện như vậy, hơn nữa chỉ nghĩ đến sắc mặt của Chúc Minh Hưởng là cô đã cảm thấy buồn nôn.
"Dương Dương, xin lỗi, mẹ biết ban đầu là cha mẹ đã quyết định sai, từ bỏ con và mẹ, nhưng..."
"Nhưng gì chứ? Không phải do cảm thấy tôi là quái vật, sẽ mang đến bất hạnh cho các người sao? Tôi cảm thấy cũng không sao, tôi thật sự không để bụng. Nhưng mà các người thật sự rất đáng khinh, sao các người có thể nhẫn tâm đến mức ngay cả bà nội cũng không quan tâm?"
"Tôi biết, vì bà nội là linh bà, thường giao tiếp với quỷ tà, dù có xảy ra chuyện gì hai người cũng đổ cho bà nội, nói là bà nội trừ tà tạo nghiệp chướng, thậm chí việc ông nội qua đời ngoài ý muốn hai người cũng đổ hết cho bà nội, hai người còn có lương tâm sao?"
Những chuyện ngày xưa Chúc Hạ Dương đều đã được nghe ông Trương nói hết, khi đó cô mới biết là dù là trước hay sau khi có mình thì bà nội đều phải nhận hết ấm ức.
"Xin lỗi, Dương Dương, mẹ và cha con đã hối hận rồi, hai mươi năm qua ngày nào mẹ cũng nghĩ đến hai bà cháu, mẹ muốn về thăm hai người, nhưng lại cảm thấy không có mặt mũi."
"Cha sao? Cha nào? Tôi không có cha."
Chúc Hạ Dương cười lạnh một tiếng: "Bà đi đi, tôi không có thời gian nói nhiều với bà, tôi còn có việc."
Diệp Tú Ngữ thấy Chúc Hạ Dương đưa lưng về phía mình nhấc chân đi, bà ta đưa tay ra muốn kéo cô lại, muốn nói lại thôi. Mà Chúc Hạ Dương dừng bước, trên tay xuất hiện ba lá bùa."
"Cảm ơn bà đã sinh ra tôi, hiện giờ thế giới này không yên ổn, mọi người hãy cố gắng cẩn thận. Bà sinh ra tôi tôi cứu bà, xem như chúng ta hòa nhau, sau này đừng làm phiền tôi, chúng ta sẽ là người xa lạ."
Nói xong Chúc Hạ Dương cũng không hề quay đầu lại.
Cô không để Diệp Tú Ngữ biết đến sự tồn tại của bà nội, nếu như biết thì nhất định họ sẽ tìm đến nhà. Hơn nữa theo như những gì mình hiểu về bà nội thì nhất định bà sẽ mềm lòng chấp nhận họ.
Nhưng nhắc đến bà nội thì dù mình rất ghét Chúc Minh Hưởng nhưng mà dù sao ông ta cũng là con trai của bà nội, biết đâu bà muốn gặp ông ta thì sao?
Tuổi của bà nội cũng đã cao, có lẽ bà cũng muốn gặp lại con trai.
Nghĩ như vậy lòng Chúc Hạ Dương lại rối bời.
Chúc Hạ Dương biết chuyện lần này không giải quyết dễ dàng như vậy, hơn nữa cũng có thể sẽ giống như lời Thị Huyết đế nói, phải hy sinh bản thân.
Mình cũng không phải là anh hùng, cũng không phải người chí công vô tư như vậy, cô cảm thấy không cần phải hy sinh bản thân để đổi lấy sự an toàn của người khác. Nhưng mà nghĩ lại, sao mình lại có sức mạnh duy nhất trên thế gian này, có sức mạnh mà người khác không có, vậy không phải mình cũng có sứ mệnh lớn hơn người khác sao?
Nhìn thoáng qua Huyết Ngưng Trúc trong tay, Chúc Hạ Dương siết chặt tay, mà giọng nói quen thuộc bỗng vang lên khiến cô giật mình, vội vàng giấu thứ trong tay ra sau lưng.
"Sao cậu lại ở đây..."
Nhược Tương Ly nhìn vẻ mặt không được tốt lắm của Chúc Hạ Dương, đưa tay sờ trán cô, vẻ mặt cưng chiều hỏi: "Cậu không khỏe sao?"
"Không sao."
Thấy Chúc Hạ Dương nở nụ cười miễn cưỡng, Nhược Tương Ly có vẻ hơi bận tâm nhưng mà cũng không hỏi nhiều, nàng biết không phải Chúc Hạ Dương không khỏe mà là có tâm sự.
# GÓI ĐỌC THEO THÁNG SIÊU TIẾT KIỆM #
Chỉ 16k -> 35k /Tháng => Đọc Miễn Phí Tất cả Kho truyện dịch VIP.
" Tiên Hiệp - Đô Thị - Điên Văn - Ngôn Tình .v.v.v""
-> Trọn gói không cần mua Xu.
-> Đọc tất cả Kho 1000++ truyện dịch không giới hạn.
-> Không có quảng cáo khó chịu.
-> Truyện mới cập nhật thường xuyên
-> Hỗ trợ xuất file ebook word epub, prc, mobi...đọc offline qua điện thoại, nghe audio hoặc in ấn !
-> Đăng ký và gia hạn VIP tự động qua web rất tiện lợi !
-> ĐƯỢC TRẢI NGHIỆM 7 NGÀY ĐỌC THỬ MIỄN PHÍ TẤT CẢ TRUYỆN TRƯỚC KHI ĐĂNG KÝ VIP +> LH Zalo: 0862.793.487
-> Cám ơn đọc giả đã ủng hỗ Web duy trì suốt mấy năm qua !