"Cậu rời khỏi đây đi."
Nhược Tương Ly bỗng nhiên nói vậy khiến Chúc Hạ Dương không phản ứng kịp, cô không hiểu hỏi: "Tại sao?"
"Cậu đã biết thân phận của mình rồi đúng không, do Hằng Cổ đế nói nên mình mới biết, bây giờ rất nguy hiểm, nhân gian đã hỗn loạn, cậu là mấu chốt để giải quyết sự hỗn loạn này, bọn họ sẽ ra tay với cậu."
Nghe Nhược Tương Ly nói vậy, Chúc Hạ Dương cũng hiểu ý của nàng, nói cách khác dù mình có đồng ý đối phó yêu ma hay không thì mình cũng không trốn được nhiệm vụ này.
"Cảm ơn cậu, nếu là vậy thì thế gian này đã không còn nơi cho tớ dung thân."
"Không, Linh Hoa cốc là chỗ ẩn thân tốt nhất của cậu, chỉ cần cậu đến đó thì dù là thượng đế cũng không thể làm gì cậu."
Thấy dáng vẻ lo lắng của Nhược Tương Ly, Chúc Hạ Dương hiểu ý cười cười, có người suy nghĩ cho mình như vậy, cô cũng cảm thấy rất ấm áp.
Nhưng mà trốn tránh thật sự có thể giải quyết vấn đề sao?
Trước đề nghị của Nhược Tương Ly, Chúc Hạ Dương không hề đáp lại, Chúc Hạ Dương về rất khuya, đi ra ngoài dạo một vòng khiến trên người dính đầy mùi hôi thối nồng nặc làm cô không chịu nổi.
Vừa mới tắm rửa xong đi ra đã bắt gặp đôi mắt màu xanh lam có vẻ ưu sầu của Dạ Minh.
Chúc Hạ Dương sửng sốt, sau đó ho nhẹ đi lướt qua người Dạ Minh, trong lúc đi qua thì bị Dạ Minh kéo tay lại.
"Gần đây em cẩn thận một chút."
"Vâng."
Giọng nói hai người đều có vẻ không hề có sóng ngầm, nhưng chỉ hai người biết trong lòng là sóng dữ.
"Em đi mặc quần áo."
Chúc Hạ Dương nói xong muốn tránh khỏi tay anh, nhưng không ngờ bị Dạ Minh kéo vào lòng mình.
Lúc này Chúc Hạ Dương chỉ bọc một cái khăn tắm, dù sao bà nội cũng đã về, cô cũng không nghĩ là Dạ Minh sẽ đến, hơn nữa bầu không khí giữa hai người vốn đã ngại ngùng lúng túng, mình đang ăn mặc kỳ cục như vậy lại bị anh ôm vào lòng, Chúc Hạ Dương luôn cảm giác bầu không khí là lạ.
Có vẻ như giữa mình và Dạ Minh có một bức tường ngăn cách vô hình.
"Em..."
"Anh..."
Dạ Minh cau mày nhìn Chúc Hạ Dương, ánh mắt hai người chạm nhau một giây, có vẻ như có thể hiểu được tâm sự của đối phương.
"Có chuyện gì em cứ nói đi." Nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của Dạ Minh, cô đưa tay đặt trước ngực Dạ Minh vòng ra sau lưng anh, ôm lấy anh.
Hai người đều yên lặng một lúc lâu.
Chúc Hạ Dương siết chặt tay, có vẻ đã đưa ra quyết định gì đó rất quan trọng, sau đó nói: "Anh không cần nói em cũng đoán được là chuyện gì, anh không cần nói, vì..."
Bàn tay cô từ từ buông ra, Huyết Ngưng Trúc đang nằm trong tay cô.
Lời chưa nói xong vang vọng trong đầu Chúc Hạ Dương, cô chần chừ một giây, sau đó nắm chặt Huyết Ngưng Trúc đâm vào sau lưng anh.
Bởi vì... dù là lý do gì thì em đều sẽ giúp anh, đợi em cứu Bảo Bảo về, em sẽ hoàn thành sứ mạng của mình.
Huyết Ngưng Trúc tỏa ra ánh sáng xanh nhạt như một con rắn độc khiến Chúc Hạ Dương thấy rất hoảng sợ.
Chỉ cần đâm xuống, quá khứ của hai ngươi xem như đều tan vỡ.
Dù chỉ là lấy một chút máu, cũng sẽ không tạo ra tổn thương gì, nhưng mà lúc này mình như một kẻ trộm vậy, giúp người anh ghét nhất phản bội anh.
Mà mình cũng không thể không làm vậy, nhất định phải cứu Bảo Bảo. Hơn nữa nếu thật sự như lời Thị Huyết Đế nói, mình có thể tiêu diệt Yêu ma, nếu chuyện này chỉ một mình có thể làm, vậy hãy để mình tự kết thúc đi.
Vậy thì hãy nhẫn tâm xem như đây là một giao dịch đi, dù Chúc Hạ Dương biết đó chỉ là lừa mình dối người nhưng mà vẫn tìm cho mình một cái cớ.
"Cho ngài."
Thị Huyết đế nhìn Huyết Ngưng trúc trong tay Chúc Hạ Dương, bên trong đang có chất lỏng màu lam trong suốt chảy dọc.
Đó chính là máu của Dạ Minh.
Thị Huyết đế vừa nhìn thấy thì hai mắt sáng lên, mừng rỡ tiến lên muốn lấy đồ trong tay Chúc Hạ Dương, mà Chúc Hạ Dương lại rút tay lại, cũng lùi về sau mấy bước.
"Có phải ngài quên chuyện gì rồi không?"
"Sao lại quên được chứ?" Thị Huyết Đế khẽ cười một tiếng, cặp mắt tham lam khiến Chúc Hạ Dương cảm thấy ghê tởm. Lúc này hắn như một con sóc dữ nhìn thấy mồi ngon, hoàn toàn mất hết tư thái mà một quỷ vương nên có.
Hắn vung tay lên, chỉ thấy Bảo Bảo xuất hiện trước mặt Chúc Hạ Dương, trên người cậu bị một sợi dây màu vàng cột chặt, hơn nữa còn tỏa ra ánh sáng màu vàng lóa mắt vây quang Bảo Bảo.
Nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của Bảo Bảo, Chúc Hạ Dương rất tức giận: "Ngài đã làm gì thằng bé, nếu như Bảo Bảo có chuyện gì, ngài cũng đừng hòng có được thứ mình muốn."
Nhìn đôi mắt màu đỏ tươi của Chúc Hạ Dương, lúc này đôi mắt trắng hiện lên đầy tơ máu, tâm trạng bị đè nén rất lâu cứ như sắp tràn mi.
Thị Huyết đế cười nhạt, đưa tay xách Bảo Bảo đi đến trước mặt Chúc Hạ Dương, rất thú vị nói: "Lúc này hẳn cô rất khó chịu nhỉ, một là con trai ở kiếp trước, một là người yêu ở kiếp này, hẳn là sau này khi nghĩ đến ngay cả ta còn cảm thấy tiếc hận thay cô. Cô yên tâm, máu của Hằng Cổ đế sẽ tiếp tục chảy trong cơ thể ta, nên cũng không xem như là đã hoàn toàn chết."
"Tiểu nhân hèn hạ, lúc đưa Huyết Ngưng trúc cho tôi ngài cũng không hề nói thứ này sẽ hút khô máu trên người anh ấy, sẽ khiến linh hồn anh ấy suy kiệt đến chết."
Gần như khi nói xong câu đó, nước mắt cô trào ra như vỡ đê, có vẻ như tất cả sự kiên cường và kiềm nén đã tan rã trong nháy mắt.
Nhìn biểu hiện của Chúc Hạ Dương, Thị Huyết đế có vẻ rất hài lòng. Hắn cố ý không nói cho Chúc Hạ Dương biết Huyết Ngưng trúc này không chỉ đơn giản lấy một chút máu như vậy, mà là khi tiếp xúc với máu thì sẽ hút hết máu đến khi cạn không còn một giọt. Vì vậy hắn mới mượn tay của Chúc Hạ Dương để diệt trừ Dạ Minh, còn có thể lấy được máu của anh.
"Ma lực trên người con trai cô đúng là không tệ, nếu không nhờ dây thừng kỳ lân này thì cũng không trấn áp được nó."
Nói xong Thị Huyết đế vung tay lên một cái, sợi dây trên người Bảo Bảo rơi ra lơ lửng giữa không trung, Bảo Bảo bay đến bên cạnh Chúc Hạ Dương, mà Chúc Hạ Dương cũng ném thứ trong tay về phía Thị Huyết Đế, thuận tay ôm Bảo Bảo vào lòng.
"Mẹ, chú ấy... thật sự đã chết rồi sao?"
Bảo Bảo nằm trong lòng Chúc Hạ Dương, tuy là nhờ âm khí ở âm gới dẫn dắt cậu bé đã sớm hồi phục hơn nửa ma lực, nhưng mà bị dây thừng Kỳ Lân trói vẫn tổn thương nhiều nguyên khí nên vẫn còn yếu. Nghe thấy Dạ Minh bị Huyết Ngưng trúc hút khô đến chết, cậu bé cảm thấy rất khó tin, cũng vô cùng áy náy.
Dạ Minh là người đàn ông mà mẹ mình yêu, bây giờ vì cứu mình khỏi Thị Huyết đế này mà phải giết chú ấy, chuyện tàn nhẫn như vậy...
Kiếp trước khi A Cửu giết chết người mình yêu đau khổ như vậy, bây giờ chuyện này lại một lần nữa xảy ra với Chúc Hạ Dương sao?
"Ha ha ha, cuối cùng ta cũng có dòng máu của Hằng Cổ rồi, bí quyết trường sinh của hắn chính là dòng máu màu xanh lam này, chỉ cần dòng máu này thuộc về ta thì ta có thể mãi mãi tồn tại trên thế gian này rồi. Ha ha ha."
Thị Huyết đến nhìn Huyết Ngưng trúc trong tay mình như đã bị mê muội, sau đó chỉ thấy hắn đâm Huyết Ngưng trúc vào người mình, chất lỏng màu xanh lam dần chảy vào người hắn.