Ánh mắt Chúc Hạ Dương vẫn nhìn chằm chằm vào Huyết Ngưng trúc, thấy Thị Huyết đế rót vào cơ thể mình, nhìn từng giọt từng giọt máu màu xanh lam từ từ chảy vào cơ thể hắn, ánh mắt Chúc Hạ Dương hiện lên vẻ mừng rỡ.
Hơi thở của cô trở nên dồn dập, hai tay ôm lấy Bảo Bảo không tự chủ siết chặt hơn. Mà Bảo Bảo có vẻ như đang đắm chìm trong sự bi thương, cũng không hiểu vì sao Chúc Hạ Dương lại phản ứng như vậy.
Khoảnh khắc Thị Huyết đế cảm nhận dòng máu của Dạ Minh đi vào cơ thể mình, cơ thể hắn khô nóng khó chịu, hơn nữa có vẻ như có ngàn vạn con trùng đang ngọ ngậy đấu đá trong cơ thể hắn.
Hắn đau đến mức cả người nổi gân xanh, sau đó trong tay hiện lên vô số luồng ánh sáng đỏ chém ra xung quanh, Chúc Hạ Dương thấy vậy vội ôm Bảo Bảo trốn đến nơi an toàn."
"Á. Chúc Hạ Dương, cô đã làm gì?"
"Chúc Hạ Dương lau nước mắt trên mặt cười nói: "Thật ngại quá, Thị Huyết đế, lần này ngươi tính sai rồi."
Dứt lời chỉ thấy Dạ Minh xuất hiện bên cạnh Chúc Hạ Dương, hai người liếc nhau một cái.
"Hai người, hai người bắt tay chơi xấu ta?"
"Ngươi âm hiểm xảo trá như vậy, Yêu Ma trước đó cũng do ngươi thả ra ngoài, ngươi hãy tự đi nói rõ với Thượng Đế."
Nói xong chỉ thấy Nhược Tương Ly dẫn theo vài thiên binh bay từ không trung xuống, thiên binh bắt Thị Huyết đế lại, Nhược Tương Ly đi đến trước mặt Chúc Hạ Dương quan tâm hỏi: "Hai người không sao chứ?"
Chúc Hạ Dương lắc đầu, mà Bảo Bảo hấp tấp chạy từ xa đến nhìn Nhược Tương Ly nói: "Mẹ nuôi, nhất định phải đánh chết tên thối tha kia, hắn bắt nạt con rất thảm."
"Được, mẹ nuôi nhất định giúp Bảo Bảo báo thù này." Nhược Tương Ly nói rồi xoa đầu Bảo Bảo.
Dạ Minh nhìn Chúc Hạ Dương, kéo tay Chúc Hạ Dương nói với cô: "Anh cần đến thiên đình một chuyến, em chờ anh."
Chúc Hạ Dương hơi ngừng, sau đó gật đầu, đứng yên tại chỗ nhìn Dạ Minh và Nhược Tương Ly đưa Thị Huyết đế đi.
"Chúng ta đi thôi."
Chúc Hạ Dương nói xong xoay người đi, Bảo Bảo nhìn nhìn dây thừng Kỳ Lân bay trên không trung, dùng ma lực kéo nó theo.
Ngày hôm sau Chúc Hạ Dương về đến nhà thì nghỉ ngơi một chút, trời đất bỗng rung chuyển đánh thức cô. Cô trầm tư nhìn vô số quỷ quái tán loạn nơi chân trời.
Thấy Lâm Tam Cô đang nhìn bầu trời có vẻ suy nghĩ, Chúc Hạ Dương nhìn bàn tay của mình.
Nếu như mình có thể giải cứu được nguy hiểm lần này, vậy dù là bà nội hay Bảo Bảo, hay là những người đáng yêu mà mình biết, họ đều có thể lại sống yên ổn. Hy sinh một mình bản thân và hy sinh cả thế giới, Chúc Hạ Dương chọn vế trước.
Cô lấy trong ngăn kéo ra một tờ giấy, cầm bút bên cạnh lên viết vài chữ, sau đó đặt dưới ống đựng bút trên bàn.
Sau đó Chúc Hạ Dương đeo balo của mình đi đến phòng khách đứng bên cạnh bà nội.
"Lại sắp ra ngoài sao? Nhiều người nhiều sức, cháu đi đi, Bảo Bảo cứ để bà chăm sóc."
"Vâng, cảm ơn bà nội."
Vì chuyến đi này nên trước đó Lâm Tam Cô vẫn luôn ngăn cản Chúc Hạ Dương dính líu đến yêu ma quỷ quái, nhưng mà bây giờ không như vậy nữa, nếu Chúc Hạ Dương đã chọn con đường này thì cô phải làm chuyện cô nên làm.
Dù khắp nơi đều có thuật sĩ ra ngoài bắt yêu tà, nhưng mà có thêm một người cũng có thể sớm giải quyết kiếp nạn này.
Lâm Tam Cô đứng ở cửa sổ nhìn bóng lưng rời đi của Chúc Hạ Dương, rất lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Màn che màu đỏ tung bay trong gió, bầu trời u ám, nhìn từ xa, cơn sóng màu đỏ khiến người ta không dám bước lên phía trước, khiến người ta nhìn thấy mà sợ hãi đến mức sống lưng lạnh toát.
Một giây sau, chỉ thấy bên trong màn che màu đỏ có một bóng người màu đỏ bay ra, dáng người mỹ lệ tuyệt thế, đầu ngón chân điểm nhẹ, duyên dáng yêu kiều đứng trước mặt mọi người.
Lan Khê Nguyệt mặc đồ đỏ, mái tóc dài màu đen vén lên thật cao, gương mặt trang điểm với tông màu đỏ nhìn vừa lạnh lùng lại vừa xinh đẹp. Người đẹp như vậy, nếu không phải những người ở đây đều đã bị mê hoặc tâm trí thì sợ rằng đã sớm quỳ rạp dưới váy của cô ta rồi.
"Dư Hi, cô phải đi gặp người bạn cũ của cô đi."
Giọng nói bình tĩnh lại đầy vẻ quyến rũ của Lan Khê Nguyệt vang lên, khóe miệng cô ta cong lên một nụ cười âm hiểm tà ác, chỉ thấy Dư Hi quỳ trước mặt cô ta, lên tiếng trả lời được.
Mà Chúc Hạ Dương đang đứng bên ngoài kết giới, với cô thì kết giới này có cũng như không, cô cũng không sợ, chỉ là cô đang do dự.
Chuyến đi này thật sự không còn đường lui sao?
Có phải là sẽ... không còn được gặp lại anh?
Nhưng mà nghĩ đến hoàn cảnh lúc này, Chúc Hạ Dương không còn sự lựa chọn nào khác.
Lúc Chúc Hạ Dương đang định đi vào kết giới thì thấy Dư Hi xuất hiện, ánh kiếm lạnh lẽo lóe lên đâm về phía Chúc Hạ Dương. Mà Chúc Hạ Dương sắp bước vào kết giới đối mặt với sự tấn công bất ngờ của Dư Hi, khi mũi kiếm còn cách mắt Chúc Hạ Dương khoảng 1cm, hai người vẫn cứ duy trì khoảng cách như vậy trượt dài xa mấy trượng.
"Dư Hi..."
Chúc Hạ Dương còn chưa nói xong thì Dư Hi lại lần nữa lao về phía cô, thấy đôi mắt vô thần của Dư Hi, cô biết dù bây giờ có làm thế nào thì Dư Hi cũng sẽ không nghe mình nói.
Lúc này Dư Hi như là một cái máy chỉ làm theo lệnh đã lập trình sẵn, hiện giờ nhiệm vụ của Dư Hi là giết chết mình.
Chúc Hạ Dương không muốn lãng phí quá nhiều thời gian ở đây, cô không đành lòng ra tay nặng với Dư Hi, nhưng mà nếu không khiến cô ta mất đi năng lực chiến đấu thì sợ là sẽ không thể thoát thân.
"Xin lỗi."
Chúc Hạ Dương vừa dứt lời đã thấy một luồng sáng trắng bắn trúng ngực Dư Hi, chỉ thấy cơ thể Dư Hi nện mạnh xuống mặt đất, máu trong miệng phun ra ngoài, lập tức bất tỉnh nhân sự.
Chúc Hạ Dương nhìn Dư Hi một chút, sau đó đi vào trong kết giới.
Vừa đi vào trong, chỉ thấy móng vuốt sắc nhọn đâm từ đỉnh đầu cô xuống, Chúc Hạ Dương nhẹ nhàng tránh được.
Một đôi chân kiều diễm như nhọc của phụ nữ xuất hiện trước mắt, mắt cá chân như là lục lạc.
"Vân Xử, sao cô lại ở đây, Trình Thư Dịch đâu?" Chúc Hạ Dương vội vàng hỏi.
"Thư Dịch ở đâu không cần cưng phải quan tâm, biết đâu được sẽ đến ngay thôi. Đã lâu không gặp em gái, đúng là khiến trong lòng chị đây ngứa ngáy khó chịu."
Vân Xử nói sau đó lao về phía Chúc Hạ Dương khiến cả người cô đều nổi ra gà.
Người này đúng là bách hợp hạng xịn, đúng là không chịu nổi, cô chính là một cô gái thẳng như sắt thép, chắc chắn sẽ không bị mê hoặc.
Trình Thư Dịch ở cùng Vân Xử, vậy nếu Vân Xử xuất hiện ở đây thì anh ta cũng nhất định ở đây.
"Vân Xử, cô tránh ra, hiện giờ tôi không rảnh đánh với cô, cô cũng không phải là đối thủ của tôi, Yêu Ma sẽ phá hủy lục giới." Chúc Hạ Dương lạnh lùng nói.
"Ha ha..." Vân Xử cười phì nói: "Giết chết người ta cũng là trách nhiệm của em, nếu như được chết trong tay em thì chị cũng rất thỏa mãn. Chỉ là em cảm thấy em thật sự có thể tiêu diệt được Yêu Ma sao?"