Lâm Tam Cô nhìn thấy vậy cũng chỉ bó tay, đối mặt với một đạo ma như Bảo Bảo, bà không có cách nào giảm bớt đau đớn của cậu bé.
Khi nhìn thấy Nhược Tương Ly, bà bèn thở phào một hơi.
Bà biết Nhược Tương Ly nhất định có thể giúp Bảo Bảo, thậm chí giúp Dương Dương của bà.
Nhược Tương Ly ôm Bảo Bảo vào lòng mình, tay xoa xoa trán của cậu bé, ánh sáng màu xanh trong tay khiến cậu bé từ từ bình tĩnh lại.
"Mẹ nuôi..."
"Ma lực của Bảo Bảo đã khôi phục, ban nãy cậu bé cố gắng áp chế sức mạnh của mình mới không san phẳng chỗ này, tôi đưa nó đi tìm Hạ Dương trước, bà cứ ở lại đây đừng đi, đợi chúng tôi đưa Hạ Dương về."
Nói xong Nhược Tương Ly ôm Bảo Bảo biến mất trước mặt Lâm Tam Cô.
Bảo Bảo đã thoải mái hơn nhiều nhìn Nhược Tương Ly đang ẵm mình, cười hỏi: "Mẹ nuôi, mẹ sao rồi, con không muốn mẹ lại xa con nữa."
"Yên tâm, mẹ nhất định bảo vệ cậu ấy, con khó chịu như vậy xem ra Hạ Dương đang gặp nguy hiểm, chúng ta đi giúp cậu ấy."
Nói xong Nhược Tương Ly tăng nhanh tốc độ.
Chúc Hạ Dương cảm giác mình đã không thể chịu đựng nổi nữa, cô vẫn không thể sử dụng sức mạnh đó, cô ép bản thân tỉnh táo lại, lúc ác quỷ chui vào ngực cô, chỉ thấy một luồng sáng màu lam thoáng hiện, Nhược Tương Ly lập tức chạy đến, nhũ băng từ lòng bàn tay bay thẳng về phía Yêu Ma.
Mặc dù băng tiễn có tiên khí nhưng mà không đủ khiến Yêu Ma lúc này sợ hãi, vậy nên y cũng không vì tránh băng tiễn mà thả Chúc Hạ Dương ra. Vậy nên Nhược Tương Ly chỉ có thể buông Bảo Bảo ra phóng về phía Yêu Ma, bắt đầu đánh nhau.
Bảo Bảo vội vàng đón được Chúc Hạ Dương, sau khi rơi xuống đất thì ôm vào lòng.
"Mẹ, sao mẹ lại một mình lao vào nguy hiểm, dọa chết Bảo Bảo."
"Bảo Bảo ngoan, mẹ không sao." Chúc Hạ Dương đưa tay sờ mặt Bảo Bảo, cười nhẹ.
"Á."
Cơ thể Nhược Tương Ly nện xuống bên cạnh Chúc Hạ Dương, máu tươi trong miệng phun ra.
Chúc Hạ Dương thấy vậy thì đứng dậy ra tay, cô biết mình là người duy nhất có thể đánh bại Yêu Ma, cô chỉ có thể nhanh chóng đánh thắng mới có thể giúp nhiều người hơn tránh được nguy hiểm, mới có thể bảo vệ an toàn cho những người quan trọng.
"Hạ Dương, đừng vội, sức mạnh của Hoang vẫn luôn ở trong cơ thể cậu, cậu thử dẫn nó ra đi. Còn nhớ sức mạnh mà trước đó Thanh Vũ chân nhân đã rót vào cơ thể cậu không, cậu thử tìm xem ở đâu, nó có thể dẫn được sức mạnh thuần khiết màu trắng ra."
Cô đã không cảm nhận được luồng sức mạnh nhỏ bé mà Thanh Vũ chân nhân đã rót vào người mình, cứ như là đã biến mất vậy. Cô yên lặng tập trung tinh thần tìm kiếm luồng sức mạnh đó, có vẻ như cô đã tìm thấy.
Trong lúc cô đã sắp chạm được, một hồn phách trong suốt bỗng thoáng hiện, chui vào lòng Chúc Hạ Dương.
"Chỉ dựa vào cô cũng muốn đánh bại ta, nằm mơ."
Yêu Ma bay người lên phía trước, mỗi một đòn đều đánh rất chính xác khiến Chúc Hạ Dương không kịp tiếp chiêu. Cô cảm thấy mình sắp không kiên trì nổi nữa, chỉ mấy giây ngắn ngủi mà thể lực của mình đã hao đi một nửa, cứ theo đà này thì mình chắc chắn sẽ thất bại.
Chúc Hạ Dương cầm roi Trấn Tà trong tay, chỉ thấy roi Trấn Tà biến thành từng cây đinh xương, từ bốn phương tám hướng lao về phía Yêu Ma, mỗi chỗ đinh xương đâm trúng đều phát ra tiếng "Xì xèo", cũng bốc lên khói đen đậm đặc vô cùng tanh tưởi.
Thấy Yêu Ma tạm thời bị đánh lùi, cô thuận thế tiến lên, xuất dây thường Kỳ Lân mà Bảo Bảo mang về lần trước ra trói Yêu Ma lại. Trong cơ thể cô cuồn cuộc sức mạnh của Hoang, Chúc Hạ Dương tập trung tất cả sức mạnh vào tay chưởng mạnh về phía Yêu hMa, chỉ thấy cơ thể Yêu Ma bị một luồng ánh sáng xanh bao phủ, hét lên một tiếng bén nhọn chói tai.
Trong lúc Chúc Hạ Dương đang sắp đánh thắng thì chỉ thấy Yêu Ma quát lớn một tiếng, dây thừng Kỳ Lân bùng nổ tan nát, hai mắt Yêu Ma hiện lên sát khí đáng sợ.
Âm giới và nhân gian bị nhiễu loạn, các quỷ vương cũng được điều động, Dạ Minh và Diêm Vương đã vá lại kết giới ở quỷ môn quan, nhìn thấy Dạ Minh, Vân Xử càng hoảng sợ. Âm giới là nơi không thể tùy tiện ra vào, mình còn là một ác quỷ đã làm nhiều chuyện ác ở dương gian, nhất định không thể qua cửa này được.
Mà Dạ Minh cảm nhận được hơi thở của Chúc Hạ Dương trên người Vân Xử, anh biết Chúc Hạ Dương gặp nguy hiểm, nhưng mà lúc này anh không thể phân thân được.
"Xin cho tôi đi qua, thời gian của tôi không còn nhiều, Chúc cô nương cho tôi đi gặp người mình muốn gặp, sau đó tôi sẽ đến nơi tôi nên đến, cầu xin Diêm Vương và quỷ đế Hằng Cổ."
Vân Xử nói xong quỳ phịch xuống đất, Diêm Vương nhìn thoáng qua Dạ Minh, mà Dạ Minh lại đi đến bên cạnh Vân Xử, thấp giọng hỏi: "Hạ Dương sao rồi?"
Vân Xử thấy Dạ Minh cũng không muốn đối phó mình, đầu tiên là sửng sốt sau đó lập tức kịp phản ứng: "Cô ấy đang giao chiến với Yêu Ma, tôi vẫn ở bên cạnh Yêu Ma nên biết sức mạnh của Yêu Ma không chỉ mạnh bình thường, có lẽ cô ấy lành ít dữ nhiều."
"Ngài đi đi, ở đây giao cho tôi."
Diêm Vương hiểu rõ lòng của Dạ Minh, nơi này là chỗ kết giới giữa nhân giới và âm giới bị hư hại nhiều nhất, hiện giờ đã tốt hơn nhiều, nếu như Dạ Minh đi tìm Chúc Hạ Dương thì một mình ông ta cũng có thể lo được.
Dạ Minh ngừng một chút sau đó gật đầu bay đi, mà Vân Xử được Diêm Vương đồng ý, đi vào âm giới.
Chúc Hạ Dương cảm thấy mình đã sắp không chịu nổi nữa, dù cả thần tiên cũng không thể trốn thoát được khỏi dây thừng Kỳ Lân này, hơn nữa còn có sức mạnh của mình, sức mạnh của Yêu Ma này đúng là đã vượt khỏi dự tính của cô.
Cô nhìn thoáng qua Nhược Tương Ly và Bảo Bảo, vì Bảo Bảo là ma nên sức mạnh mà mình vừa bộc phát đã ảnh hưởng đến Bảo Bảo, nhìn dáng vẻ khó chịu của cậu bé, lòng Chúc Hạ Dương âm thầm đưa ra một quyết định. Sau đó cô vờ như nghiêm túc nói: "Sức mạnh của Yêu Ma này đúng là không thể coi thường, vừa rồi mình chỉ muốn thử sức mạnh của Yêu Ma, lần này mình phải đánh thật rồi."
"Nhận thua đi, thua trong tay ta cô cũng không cần mất mặt." Yêu Ma châm chọc nói.
Những người xung quanh đều có đôi mắt vô hồn, vậy hẳn tất cả đều đã bị khống chế, mà Trình Thư Dịch vẫn nhìn Chúc Hạ Dương.
Ánh mắt của anh ta khiến Chúc Hạ Dương không hiểu.
Chúc Hạ Dương không trả lời Yêu Ma mà nói với Nhược Tương Ly: "Lần này mình phải dốc hết sức rồi, nhất định Bảo Bảo không chịu được, cậu đưa nó rời khỏi đây đi."
Nhược Tương Ly suy nghĩ một chút sau đó gật đầu, không để ý đến Bảo Bảo đang giãy dụa, ôm lấy cậu bé bay đi.
"Con sẽ không rời xa mẹ..." Bây giờ đang là lúc nguy hiểm, sao cậu có thể bỏ mặc mẹ được chứ?
Hơn nữa trong lòng cậu có dự cảm bất thường, cậu luôn cảm thấy lần này sẽ là lần xa cách cuối cùng vậy.
Thấy Nhược Tương Ly và Bảo Bảo biến mất trước mặt mình, Chúc Hạ Dương nhếch miệng cười hài lòng, sau đó nhìn Yêu Ma với ánh mắt lạnh thấu xương.
"Trốn sao? Các người đều không trốn thoát khỏi lòng bàn tay ta."
"Phải không?" Chúc Hạ Dương nhếch miệng nở nụ cười sâu xa, sau đó mạnh mẽ lao về phía trước.
Trải qua trận đấu vừa rồi, tuy không thể khinh thường Chúc Hạ Dương, nhưng mà Yêu Ma tự nhân là trên đời này y không có kẻ địch chân chính. Hai tay vung lên không trung, chỉ thấy số vòng xoáy màu đen nhiều gấp mấy chục lần vừa nãy xuất hiện trước mặt Chúc Hạ Dương.
Mà Chúc Hạ Dương có vẻ như không thèm để ý đến, cô cắn ngón tay mình nhỏ máu lên roi Trấn Tà, sau đó chỉ thấy roi Trấn Tà đứt thành vô số đinh xương, xuyên qua vòng xoáy đen ngòm bay về phía Yêu Ma.
Đinh xương bao bọc vây quanh Yêu Ma, chỉ một giây sau, không chờ Yêu Ma ra tay, chỉ thấy Chúc Hạ Dương bay xuyên qua vô số đinh xương bay lên đỉnh đầu của y.
"Cô định làm gì?"
"Ông sẽ biết thôi."
Chúc Hạ Dương nói xong, chỉ thấy cơ thể cô chìm xuống dưới, hút Yêu ma từ cơ thể Lan Khê Nguyệt vào người mình. Khoảnh khắc Lan Khê Nguyệt xụi lơ đi, cơ thể chứa Yêu Ma của Chúc Hạ Dương cảm giác đau đớn như bị hàng vạn mũi tên đâm xuyên qua.