Nhật Ký Trấn Tà Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương (Dịch Full)

Chương 463 - Chương 463: Kết Cục

Chương 463: Kết cục




"Đồ điên này, cô muốn làm gì?"

Lúc này Yêu Ma mới hiểu tại sao cô lại để Nhược Tương Ly và thằng nhóc kia đi, vậy thì sẽ không ai ngăn cản cô và y cùng chết.

"Từ từ, chết chung đi."

Dạ Minh đang đi về phía Chúc Hạ Dương bỗng cảm thấy lòng mình nghẹn lại, đây là cảm giác mà trước giờ chưa từng có, tim của anh cũng chưa bao giờ đau đớn như vậy.

Đây chính là cảm giác đau lòng sao?

Nhưng vì sao lại đột nhiên có cảm giác như vậy chứ?

Dạ Minh có hơi sợ, anh không dám nghĩ đến, nhìn thấy Nhược Tương Ly ôm Bảo Bảo đang kêu khóc, anh vội vàng hỏi: "Sao hai người lại ở đây, Hạ Dương đâu?"

"Hạ Dương đang đối phó Yêu Ma, sức mạnh trên người cậu ấy làm tổn thương Bảo Bảo, nên bảo tôi đưa Bảo Bảo đi..."

Bỗng nhiên Nhược Tương Ly như nghĩ đến điều gì đó, vội la lên không ổn, quay người muốn quay lại, chỉ thấy từ nơi Chúc Hạ Dương và Yêu Ma đang giao chiến lan tràn ra một vùng sáng trắng xóa. Tốc độ kia nhanh đến mức mọi người không kịp chuẩn bị, Nhược Tương Ly vội vàng ôm Bảo Bảo vào lòng đưa lưng về phía luồng ánh sáng, dùng sức mạnh bảo vệ Bảo Bảo trong lòng mình.

"Mẹ..." Bảo Bảo kêu khóc.

Ánh sáng màu trắng tràn ngập nhân giới, sự âm u, thậm chí cả những ác quỷ tà linh đang lơ lửng đều bị ánh sáng màu trắng đó làm tan biến hết.

Dạ Minh cảm giác toàn thân đau đớn, ánh sáng trắng kia như là axit đang ăn mòn da thịt anh, nhưng mà anh vẫn cố gắng đi xuyên qua vầng sáng đến chỗ Chúc Hạ Dương.

"Đồ ngốc, nhất định không được xảy ra chuyện."

Trong lúc Dạ Minh đang đi đến, ánh sáng trắng đó bỗng hoàn toàn biến mất, cả nhân giới như đã được tinh lọc vậy, bầu trời bỗng nổi lên mưa phùn, cả thế giới như được phủ lên một tấm lụa mỏng nhìn cực kỳ xinh đẹp.

Mưa phùn lất phất bay ướt người Dạ Minh, anh tìm khắp nơi nhưng lại không thấy Chúc Hạ Dương đâu khiến anh bắt đầu luống cuống.

Nếu như mình tâm sự đàng hoàng với cô, bảo vệ tốt cho cô thì cũng đã không xảy ra chuyện nhưu vậy. Sau khi biết được thân thế của cô, mình vẫn luôn lo lắng và do dự vì sợ nàng biết được, lại không ngờ là nàng đã biết, lại còn vì mình mà chấp nhận đồng quy vu tận với Yêu Ma.

Nhược Tương Ly nhắm mắt ngưng thần, sau đó chỉ thấy chân mày nàng nhíu chặt lại, hai tay chuyển động trong không trung, sau đó từng luồng ánh sáng trắng nhàn nhạt từ bốn phương tám hương tụ tập lại, sau đó ngưng kết thành một hồn phách.

Mười tám năm sau.

Một nữ sinh cột tóc đuôi ngựa mặc quần áo học sinh xách cặp, miệng ngậm một cái bánh bao lao ra khỏi nhà lỗ mãng chạy trên đường. Chỉ thấy một nữ sinh khác lái xe đạp dừng trước mặt cô, cô cười ngồi lên, hai người cùng ngồi xe trong gió buổi sáng.

Hai người không thấy ban nãy bên lề đường có hai người một lớn một nhỏ đang đứng, người đàn ông nhìn bóng lưng hai người biến mất xong vẫn chưa dời mắt.

"Tuy là trong cuộc sống của mẹ không có con, nhưng mà thấy mẹ vui vẻ như vậy, Bảo Bảo cũng rất hạnh phúc. May là mẹ nuôi đã ngưng tụ linh hồn của mẹ lại, lúc này mới có thể khiến mẹ chuyển thế, nếu không... có lẽ mẹ đã hồn tan phách tán."

Bảo Bảo nói sau đó mỉm cười ngẩng đầu nhìn Dạ Minh.

"Cũng cảm ơn chú, chú đã lấy đi sức mạnh của mẹ, hơn nữa còn dùng một vạn năm để hoàn thành sứ mệnh của Hoang. Vạn năm sau chú nhất định phải đi tìm mẹ, khi đó cháu có thể giúp chú tiếp tục, vậy thì chú không cần lo lắng gì nữa, có thể trải qua cuộc sống của người bình thường."

"Nhưng mà..." Bảo Bảo ngừng một chút lại nói: "Thọ mệnh của loài người ngắn ngủi như vậy, biển người lại vô tận, mỗi lần chuyển thế hai người có duyên gặp lại hay không cũng là chuyện khó giải quyết."

Dạ Minh cúi người xuống bế Bảo Bảo lên, sau đó nói: "Yên tâm, trước đó chú đã cho người giúp chú xin nguyệt lão nối dây nhân duyên, dù chú và cô ấy có chuyển thế bao nhiêu lần, cách nhau bao xa thế nào đều sẽ gặp nhau."

Dạ Minh nở nụ cười nhàn nhạt, hai người biến mất ở phía chân trời.

[TOÀN VĂN HOÀN]

Bình Luận (0)
Comment