Trương Trực Nam chuẩn bị đứng dậy đi về tìm người phụ nữ đó hỏi cho rõ ràng, vừa mới đứng dậy, một trận gió lạnh thổi qua.
Xung quanh càng lạnh hơn.
Anh ta cảm thấy như mình rơi vào dòng sông băng.
"Hà. . ."
Một tiếng thở dài nhẹ nhàng từ từ vang lên bên tai Trương Trực Nam dọa anh ta giật mình một cái.
"Ai… Ai đấy!"
"Hà…”
Lại là một tiếng thở dài, Trương Trực Nam muốn chạy nhưng hai chân như mọc rễ, không thể bước nổi.
"A, cứu mạng!"
Trương Trực Nam khóc lớn, chỉ thiếu nước mắt chưa rơi xuống.
Anh ta cảm thấy có ai đó đang vuốt ve cổ mình, cảm giác lạnh buốt như kim đâm vào cơ thể.
"Nghiệp chướng!"
Chúc Hạ Dương đột nhiên xuất hiện, thậm chí Trương Trực Nam cũng không thấy rõ cô từ đâu ra.
Nhìn thấy Chúc Hạ Dương, hai mắt anh ta phát sáng.
"Đại sư, cứu… mau cứu tôi!"
"Vô tích sự!"
Chúc Hạ Dương nói xong, tay ngọc vung lên, chỉ thấy một cái lưới màu đen từ trên không trung rớt xuống.
Quấn lấy Trương Trực Nam và xác khô.
Khi bị cái lưới đen chạm vào, trên người xác khô tỏa ra khói đặc cuồn cuộn, kêu gào thảm thiết.
"Chú, mang đồ lại đây!"
Lưu Nhất Thiên gật đầu một cái, sai người mang mấy thùng xăng tới, nhanh chóng đổ xung quanh Trương Trực Nam và xác khô, tạo thành một vòng tròn.
Xăng như được điều khiển, lan ra theo hình vẽ vô hình, cuối cùng tụ lại bên dưới xác khô.
Cắt lưới, nhanh chóng kéo Trương Trực Nam ra ngoài.
Châm lửa.
"A!"
Xác khô gào thét.
Vốn muốn đến ăn ngon một bữa, không ngờ lại vùi thây trong biển lửa.
"Đám ma quỷ luôn ra vẻ đạo mạo chúng bay, lợi dụng danh nghĩa đuổi quỷ trừ tà làm ra những chuyện không khác gì ma quỷ!"
"Chúng mày mới là ma quỷ, chúng mày mới là tà vật!"
Toàn thân xác khô bốc cháy, hòa tan trong ánh lửa vàng.
"Người mày nói là Lý Như Phong, không phải tất cả thuật sĩ đều giống như ông ta!"
Chúc Hạ Dương lạnh lùng nói.
Cô biết xác khô trước mắt này không hiểu những gì mình nói, bởi vì nó không có linh hồn.
"Chúng mày sẽ gặp quả báo, tao mới là người bị hại!"
Nói xong, xác khô hóa thành tro tàn biến mất trong bầu trời đêm.
"Để lửa cháy đến khi tự tắt mới thôi."
Sau khi xong việc, Lưu Nhất Thiên gọi người đưa Trương Trực Nam đi nghỉ ngơi lấy lại bình tỉnh, còn mình thì lái xe đưa Chúc Hạ Dương về nhà.
Trên đường, nhìn dáng vẻ không yên lòng của Chúc Hạ Dương, Lưu Nhất Thiên nhẹ nhàng hỏi: "Có tâm sự?"
"Ông chú này, nếu chú đang làm một chuyện mà không được người nhà ủng hộ, chú còn tiếp tục không?”
"Tôi đã nói cho cháu biết lúc tôi làm cảnh sát cũng không được ủng hộ chưa?”
Lưu Nhất Thiên cười khẽ.
"Trước kia, người nhà không đồng ý cho tôi làm cảnh sát, sau đó không phải đã bị sự kiên trì của chú đánh bại rồi sao? Cho nên mặc kệ là được ủng hộ hay bị phản đối, chỉ cần là chuyện đúng thì có thể tiếp tục.”
"Cô bé, tôi đánh giá cao cháu!"
Yên lặng một lát, Lưu Nhất Thiên nói thêm.
Sau khi xuống xe, Chúc Hạ Dương nhìn Lưu Nhất Thiên trong xe rồi quay người lên lầu.
Cả đêm Chúc Hạ Dương không ngủ, tất nhiên cũng không gặp sư phụ.
Ánh sáng màu xanh bao phủ khắp phòng.
"Tiểu chủ tử, tiểu chủ tử?”
Trường Sinh gọi hai lần, Chúc Hạ Dương mới hơi nhúc nhích.
"Gia bảo tôi đến xem thử, có phải cô có chuyện gì làm khó chịu nên cả đêm không ngủ không."
Chúc Hạ Dương lắc đầu.
Không phải mình không ngủ, mà là không ngủ được.
"Tiểu chủ tử, gia luôn khen cô sau lưng, nói thiên phú và sự cố gắng của cô không ai bằng."
"Ừm."
Trường Sinh thấy dáng vẻ Chúc Hạ Dương có hơi kỳ lạ, đang chuẩn bị hỏi cho ra nhẽ thì Chúc Hạ Dương lại mở miệng trước.
"Trường Sinh, nếu sau này tôi phụ sự kỳ vọng của sư phụ thì sao?”
"Tiểu chủ tử nói đùa, dựa vào lý lịch của cô, chỉ sợ trên thế gian này không có thuật pháp nào có thể làm khó được cô ."
Điều Chúc Hạ Dương lo lắng không phải là học được hay không, mà là có thể tiếp tục bước trên con đường này đến cùng hay không.