Hôm nay trong tiệm rất yên tĩnh, không có khách, Chúc Hạ Dương nhớ đến chỗ lần trước đi ăn món bò bít tết.
Bèn gọi điện cho Mạc Thần, dẫn Hiểu Uyển và Lạc Minh theo, bốn người đến tiệm đó.
Trong lúc đợi, ba người họ nói chuyện quên cả trời đất, mà Chúc Hạ Dương lại ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mạc Thần nhìn cô, một lát sau nói: "Tiểu Hạ Dương, chú Chúc dẫn Chu Đạt Sướng ra nước ngoài chữa bệnh rồi."
Chúc Hạ Dương quay đầu nhìn anh ta một cái.
"Chuyện đó đâu liên quan tới tôi.”
"Nếu chú Chúc ra nước ngoài rồi thì sẽ không tìm tới làm phiền cô nữa."
Mạc Thần nghĩ nghĩ, nói tiếp: "Nhưng nếu Đạt Sướng xảy ra chuyện thật, tôi cảm thấy cô sẽ gặp nguy hiểm, tôi hiểu rất rõ con người chú Chúc.”
Chúc Hạ Dương vẫn bình tĩnh.
"Sao cũng được."
Sau đó mấy người ăn bò bít tết, đây xem như lần liên hoan hiếm hoi của nhân viên.
Nhưng Mạc Thần không được tính là nhân viên.
Lạc Minh nhìn thoáng qua Chúc Hạ Dương, lạnh nhạt hỏi: "Hạ Dương, sao trước giờ cô không tháo kính ra?”
Chúc Hạ Dương dừng một chút, ngẩng đầu nhìn Lạc Minh.
Không khí trên bàn trở nên yên tĩnh, ngay cả Mạc Thần và Hiểu Uyển cũng ngừng tay.
Bọn họ cứ nghĩ trong khoảng thời gian này, Lạc Minh cũng giống họ, đã quen với chuyện lúc nào Chúc Hạ Dương cũng đeo kính đen.
Không ngờ lúc này cậu ta lại hỏi vậy.
"Khi còn bé mắt của tiểu Hạ Dương bị thương để lại sẹo, con gái mà, ai cũng thích xinh đẹp."
Nói xong, Mạc Thần cười hì hì nhìn Chúc Hạ Dương.
"Tiểu Hạ dương, hay là tôi làm trợ lý cho cô nhé, chúng ta cùng nhau kề vai chiến đấu?"
"Dạ Minh là trợ lý của tôi."
Chúc Hạ Dương cúi đầu ăn, không để ý tới Mạc Thần nữa.
Mà Mạc Thần thì thất vọng lẩm bẩm: "Tên đó thần thần bí bí, cứ hai ba ngày lại không thấy bóng dáng, trợ cái đếch gì."
Chúc Hạ Dương xem như không nghe thấy, nhưng nghĩ tới Dạ Minh, trong lòng lại trống rỗng.
Không biết bây giờ anh đang làm gì.
Còn nữa, có phải người mặc áo choàng lần trước đã tìm thấy anh rồi không, không biết có nguy hiểm hay không.
Trước khi tan tiệc, Mạc Thần bị một cuộc điện thoại gọi đi, lúc chia tay, Chúc Hạ Dương bảo Lạc Minh với Hiểu Uyển đi thẳng về, còn cô thì tự tới bệnh viện.
Cô rất mong lần tới bệnh viện này bà nội sẽ tỉnh lại.
Giống như trước đây, vừa mở cửa là có thể thấy bà ngồi trên giường bệnh hiền hậu nhìn mình.
Đứng trước vạch qua đường cho người đi bộ, ánh mắt Chúc Hạ Dương trống rỗng đi lên phía trước.
Đột nhiên, lối đi bộ như là bị kéo dài ra, đi mãi không đến cuối.
Quỷ đả tường*?
*Quỷ đả tường:bị khoanh trong một vòng tròn không thoát ra được, là hiện tượng được cho có thật, đã có nhiều người gặp phải. Giống như bị ma quỷ che mắt.
Chúc Hạ Dương đứng giữa đèn đường, trước mắt xuất hiện một bóng người mơ hồ, nhếch miệng cười với mình.
"Ha ha ha..."
Chúc Hạ Dương sửng sốt dừng bước, tập trung nhìn lại lần nữa, trước mắt không có gì.
Chỉ có còi ô tô vang vọng bên tai.
"Kít..."
Kèm theo đó là tiếng ô tô phanh gấp chói tai, cả người Chúc Hạ Dương ngã vào một vòng tay lạnh giá, nhanh chóng vọt sang một bên.
Mà trong xe, lái xe đang thở hổn hển, đầu đầy mồ hôi, hiển nhiên là bị tình huống nguy hiểm vừa rồi làm cho hết hồn.
Cô suýt chút nữa bị đụng trúng, rõ ràng lối đi bộ đó không có ai!
Còn cả người đàn ông đột nhiên xuất hiện đó.
Cô gặp quỷ giữa ban ngày?
Chúc Hạ Dương nhìn Dạ Minh đang ôm mình, ngơ ngác không biết nên nói gì.
Rõ ràng trước đó còn nghĩ về anh, mà bây giờ anh ở trước mắt thì mình lại không biết nên phản ứng thế nào.
"Cô gái ngốc này, không muốn sống nữa hả!”
Chúc Hạ Dương đẩy Dạ Minh ra, thẳng người đi về phía trước.
Không biết vì sao, cô cảm thấy trong lòng rất khó chịu, không nói nên lời.
Cô bị làm sao thế?
Trước đây người khác nói lời tàn nhẫn thế nào cô cũng không có cảm giác, giờ lại bị một câu nói làm tổn thương?
Chúc Hạ Dương, mày trở nên yếu đuối rồi sao?