Lúc đầu để Dạ Minh đóng giả thành bạn trai cô cũng được, nhưng lần này thì tốt rồi.
Danh dự đời này của cô mất sạch!
Hôm qua Chúc Hạ Dương thấy bà nội và Hiểu Uyển thảo luận chuyện bạn trai cô, khiến Chúc Hạ Dương sợ đổi mồ hôi lạnh.
Lâm Tam Cô nói: "Hiểu Uyển, cháu cảm thấy bạn trai của Dương Dương thế nào, dù sao cháu cũng biết thằng bé trước bà."
"Sao? Bạn trai gì?"
Nhìn vẻ mặt mờ mịt của Hiểu Uyển, Chúc Hạ Dương mới nhớ tới cô vẫn dặn bọn họ chuyện này.
Bây giờ muốn bàn lại chuyện này cũng đã quá muộn, dứt khoát nói dối luôn cho xong.
Chúc Hạ Dương nói với bà nội: "Cháu có hơi ngượng nên chưa nói với mọi người biết chuyện cháu có bạn trai, em ấy không biết."
Bởi vậy mới có tình huống như ngày hôm nay.
Chúc Hạ Dương rất muốn khóc, toàn là mấy chuyện gì đâu không!
Đêm nay, vì Chúc Hạ Dương đã có bạn trai, chuyện tốt như vậy nên Hiểu Uyển đề nghị mọi người cùng nhau ăn hải sản ăn mừng một bữa.
Sau khi gọi Mạc Thần tới, mọi người cùng đi ăn lẩu.
Mạc Thần nghe Hiểu Uyển kể lại chuyện lúc sáng, không ngừng nở nụ cười xấu xa với Chúc Hạ Dương.
Chúc Hạ Dương rất muốn tìm một cái lỗ chui vào.
Nếu không phải Mạc Thần nói dối thì đã không có mấy chuyện này rồi.
Chúc Hạ Dương khóc không ra nước mắt.
Ngày hôm sau, Chúc Hạ Dương thấy ngoài tiệm vẫn chưa có hoa mình muốn, đã một tuần rồi.
Cô vừa đi vào trong vừa nói: "Hiểu Uyển, đã lâu vậy rồi mà sao hoa còn chưa tới!"
"Em đã gọi điện thoại đặt rồi nhưng chủ tiệm vẫn chưa đưa tới, điện thoại cũng không gọi được. Bởi vì bên kia vẫn chưa hủy bỏ đơn đặt hàng nên em cũng không dám đặt tiệm khác."
"Không sao, hôm nay rảnh, em đưa địa chỉ cho chị, chị đi xem thử.”
"Vâng."
Cầm địa chỉ, nhìn bà nội vừa phơi nắng vừa đan khăn quàng cổ cho mình, Chúc Hạ Dương ra ngoài.
Hôm nay cô mặc một bộ váy dài màu lam nhạt làm nổi bật lên dáng người thon thả của cô.
Lại thêm gương mặt đẹp hé lộ dưới lớp kính râm, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của người đi đường.
Tiệm hoa cách đây không xa, nhưng đường hơi quanh co.
Chúc Hạ Dương đón xe đi đến đó.
Vừa xuống xe, Chúc Hạ Dương đã thấy được chữ viết trên bảng hiệu của tiệm hoa "Nguyệt hạ hoa tiền."
Mở cửa tiệm ra, bên trong không có người.
Chúc Hạ Dương đi vào, gọi mấy lần nhưng vẫn không có ai đáp lại.
Cô đi lòng vòng trong tiệm, hoa ở đây nhìn rất đẹp.
Bỗng nhiên, ánh mắt cô bị hấp dẫn bởi một chậu hoa.
Đang lúc cô chuẩn bị đi qua thì giọng nói của một cô gái vang lên khiến cô dừng bước.
"Xin chào, xin hỏi cô có chuyện gì không?"
Chúc Hạ Dương quay người lại, trước mắt là một cô gái mười sáu mười bảy tuổi, mặc đồng phục của trường Đại học Thanh Phong.
Nhưng hơi khác với đồng phục của Mạc Thần.
"Xin chào, tôi là chủ cửa hàng số 47 ở phố Thanh Nha, trước đó có đặt mười lăm chậu cây cảnh và hoa ở cửa hàng của cô nhưng tới giờ vẫn chưa đưa tới, điện thoại cũng gọi không được nên mới tới xem thử.”
"À, hóa ra là như vậy!”
Cô gái giật mình, sau đó lúng túng gãi đầu một cái cười nói: "Tiệm hoa này là bà nội tôi mở, nhưng bà nội đột nhiên ngã bệnh nên cha mẹ tôi bảo tôi tới trông tiệm.”
Sau đó cô gái đi tới chỗ điện thoại nhìn một lúc.
"Hình như chiếc điện thoại này hỏng rồi, hay là cô viết lại những loại mình muốn mua nhé, lát nữa tôi tìm người đưa qua cho cô!"
"Cũng được."
Chúc Hạ Dương viết những thứ mình cần vào giấy, khi rời đi, cô cố gắng tới gần bồn hoa đó xem thử một chút.