Trên đường trở về, Chúc Hạ Dương cứ mãi nghĩ tới chậu hoa đó.
Trước giờ cô chưa từng thấy cũng không biết tên của loại hoa đó.
Bên trong chậu gốm sứ kiểu Thanh Hoa là một bụi hoa màu trắng, không hề có bất cứ chiếc lá nào nhưng lại rất đặc biệt.
Nhụy hoa cũng là màu trắng, mặc dù rất đơn giản nhưng lại không khiến người ta thấy nhàm chán.
Dường như nó có sức hấp dẫn độc đáo nào đó.
Thanh Lăng nói chậu hoa đó là chậu cây mà bà nội cô ta thích nhất, ai mua cũng không bán.
Thanh Lăng là cô gái trong tiệm hoa lúc nãy
Cô trở về số 47 không lâu thì hoa đã được đưa tới.
Chúc Hạ Dương bày chúng ở ngoài cửa tiệm.
Hoa đẹp nhưng không lòe loẹt, còn có một đám cây cảnh, thật sự khiến người ta thư thái hơn.
"Chị Hạ ra tay có khác, làm ít mà công to!"
"Ba hoa vừa thôi!"
Chúc Hạ Dương cười khẽ, bưng một ly trà cho bà nội sau đó lại đi làm việc.
Đã đến lễ quốc khánh, dù tiệm vẫn phải mở nhưng Chúc Hạ Dương vẫn cho Lạc Minh và Hiểu Uyển nghỉ bảy ngày.
Dù sao thì một năm cũng không được mấy lần nghỉ dài hạn.
Hơn nữa lần trước Trung Thu cũng không được nghỉ, lần này coi như nghỉ bù luôn!
Hiểu Uyển và Lạc Minh đều về nhà.
Mạc Thần muốn đi chơi với Chúc Hạ Dương nhưng do người nhà thúc giục quá nên vẫn phải về.
Nhà của Mạc Thần và Chúc Hạ Dương đều ở thành phố bên cạnh, thành phố Tự.
Chỉ khác một chỗ đó là nhà Mạc Thần trong thành phố, còn Chúc Hạ Dương lại ở nông thôn.
Khi lên cấp hai, cha mẹ Mạc Thần muốn dọn đến chỗ khác nên mới đưa anh ta đến nhà dì nhỏ ở nông thôn, trở thành bạn học của Chúc Hạ Dương.
Sau khi làm quen được với Chúc Hạ Dương, cha mẹ anh ta quay về, anh ta không theo họ về thành phố mà lựa chọn ở lại đó.
Về sau Chúc Hạ Dương chuyển tới thành phố Thanh Phong, Mạc Thần cũng thi vào Đại học Thanh Phong, đi đến chỗ của Chúc Hạ Dương.
Anh ta nói: Bởi vì điểm của tôi chỉ có thể học ở đây, đúng lúc cậu cũng ở đây, có thể chăm sóc lẫn nhau.
Chúc Hạ Dương nghĩ mãi vẫn không ra, sao Mạc Thần cứ thích ở bên cạnh cô thế, chẳng lẽ chỉ vì anh ta thích linh dị sao?
Trong ngày nghỉ Quốc Khánh, Chúc Hạ Dương dẫn bà nội đi leo núi, đi picnic, rồi đi shopping.
Mua quần áo cho bà nội, nhân tiện cũng mua vài thứ cho Dạ Minh.
Coi như là tặng ít quà cảm ơn anh vì đã cứu bà nội.
Mấy bộ quần áo này cũng đẹp, mặc lên người anh chắc chắn không tệ.
Ban đêm Dạ Minh lại xuất hiện, ba người ngồi trên ghế sofa xem tivi.
Lâm Tam Cô hỏi: "Dạ Minh, cha mẹ cháu cũng ở đây sao, Dương Dương đã gặp cha mẹ cháu chưa.”
"Bà nội, cha mẹ anh ấy ở nước ngoài, hơn nữa cháu còn trẻ, tính chuyện này còn sớm lắm!”
Chúc Hạ Dương nói xong thì đút nho đã lột vỏ vào miệng Lâm Tam Cô.
Ban đêm, trong phòng, Chúc Hạ Dương lấy quần áo mua lúc sáng đưa cho Dạ Minh.
"Đây là gì thế?"
"Anh tự mở ra xem đi!”
Trong lòng Chúc Hạ Dương có chút chờ mong.
Cô muốn thấy vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa vui mừng của Dạ Minh.
Dạ Minh lấy ra nhìn, tuy bên ngoài bình tĩnh nhưng trong ánh mắt chứa sự mừng rỡ khó nhận ra.
"Tặng cho tôi sao?"
Chúc Hạ Dương gật đầu một cái, Dạ Minh cười một tiếng nói: "Muốn tặng quà cho tôi tốt nhất là đốt đi."
Nhìn vẻ mặt trêu tức của, dáng vẻ già mà không chính chắn người đàn ông này, Chúc Hạ Dương chu môi đưa tay giật lại.
"Vậy thì trả lại cho tôi!”
Dùng mấy ngàn đại dương tiền mồ hôi và xương máu của cô để mua, vậy mà bảo đốt đi ư!
Có lầm không thế!
"Bản đế đổi ý rồi!"
Nói xong, Dạ Minh cầm lấy bộ quần áo, trực tiếp cởi đồ ngay trước mặt Chúc Hạ Dương.
Nhìn dáng vẻ trợn mắt trừng trừng của Chúc Hạ Dương, Dạ Minh vừa tiếp tục động tác của mình vừa nói: "Sao vậy, tặng quần áo cho tôi không phải là muốn tôi mặc à, mặc ngay trước mặt cô thì có thành ý hơn!”
Chúc Hạ Dương không muốn nói thêm câu nào nữa gì, chỉ cần Quỷ Vương đại nhân vui vẻ là được rồi!