Trong ba ngày này, nhìn thấy nụ cười vui vẻ của bà nội, Chúc Hạ Dương cảm thấy rất hạnh phúc.
Nhưng trong lòng vẫn còn rất căng thẳng.
Về chuyện bái sư học đạo.
Lâm Tam Cô cầm bình nước nhỏ ra tưới cho các chậu cây ngoài tiệm, Chúc Hạ Dương nhìn lướt qua rồi bước vào nhà bếp.
Không lâu sau, điện thoại của Chúc Hạ Dương reo lên.
“A lô, Hạ Dương à, chúng tôi tìm được tung tích của Lý Như Phong rồi!”
Chúc Hạ Dương đứng hình.
Bà nội tỉnh rồi, khoảng thời gian này cho dù mình có ngủ, sư phụ cũng không đến tìm mình.
Có vẻ cô đang nghĩ, hay là không tiếp tục làm nữa, cũng không nói với bà nội.
Thì liệu có thể từ từ quên hết không.
Nhưng mà Lý Như Phong lại xuất hiện.
“Xin lỗi chú, chuyện này tôi không thể giúp được cho mọi người rồi.”
“Không phải Hạ Dương, không phải là giúp, tôi sẽ xin cấp trên trả tiền công cho cháu.”
Chúc Hạ Dương hơi bất lực.
Không phải mình cần tiền công, chỉ là…
“Thật sự xin lỗi chú, không biết cháu đã nói với chú chưa, trước giờ bà nội của cháu đều phản đối cháu làm việc này, bây giờ bà tỉnh rồi, nếu bị phát hiện thì cháu sẽ tiêu đời, cho nên chuyện này cháu không thể nhúng tay được nữa.”
“Nhưng mà Hạ Dương…”
Chúc Hạ Dương không đợi Lưu Nhất Thiên nói hết câu đã tắt máy.
Vừa xoay người, Dạ Minh đã đứng ngay trước cửa.
“Cô muốn đi không?”
Chúc Hạ Dương xoay mặt sang chỗ khác, lấy bánh từ trong lò ra rồi tập trung trang trí, không quan tâm đến Dạ Minh.
“Cô không sợ bên đó sẽ xảy ra chuyện sao?”
“Anh đừng nói nữa, tôi không đi!”
Chúc Hạ Dương nói với giọng lạnh lùng.
Trong lòng cô đang rất rối, cũng rất mâu thuẫn.
Dù sao Lý Như Phong cũng không phải người tầm thường, không biết lúc người của ông chú đi tìm ông ta có gặp nguy hiểm gì không.
Với lại tại sao Lý Như Phong muốn bày bố cục phong thủy đó ở công viên Lạc Hà, tại sao phải trồng loại cây câu liễu âm, cây cột rắn kia dùng để làm gì, tất cả những điều này cô đều không biết.
“Tôi có thể làm bà nội cô ngủ tiếp, như vây bà ấy sẽ không biết.”
Nghe vậy, Chúc Hạ Dương quay đầu, bỏ kính đen xuống nhìn anh.
“Tôi nói anh nghe, tôi có thể mặc kệ sống chết của tất cả mọi người trên đời này, nhưng không ai được làm tổn thương bà nội của tôi cả!”
Trong khoảnh khắc đó, dường như Dạ Minh có thể nhìn xuyên qua đôi mắt cô thấy được cô ấy.
Lâm Tam Cô là nhược điểm của Chúc Hạ Dương, điều này có hơi nguy hiểm.
“Cô hiểu lầm rồi, chỉ là làm phép cho bà ấy ngủ ngon một chút thôi, tôi sẽ không lừa cô đâu.”
“Anh đi đi, muốn đi thì anh tự đi.”
“Cô biết tại sao tôi muốn cô đi giải quyết chuyện này không?”
Đối mặt với câu hỏi của Dạ Minh, Chúc Hạ Dương không hiểu gì.
“Linh khí của thuật sĩ bắt nguồn từ tu vi, mà tu vi lại đến từ việc diệt trừ tà ma, tu vi của cô càng cao, linh khí sẽ càng nhiều, sẽ càng có lợi cho vết thương của tôi, cũng vì tốt cho bản thân cô.”
Chúc Hạ Dương cười mỉa.
Tốt cho tôi ư?
Đúng là một cái cớ ngu ngốc!
Lúc này Chúc Hạ Dương mới biết, thì ra tất cả những gì anh làm đều là vì bản thân anh ta.
“Anh đúng là buồn cười thật.”
“Vẫn là hai lựa chọn, cô tự chọn đi.”
“Anh lại dùng chuyện này ép buộc tôi thôi.”
Giọng nói của Chúc Hạ Dương bình tĩnh, nhưng chỉ có mình cô mới biết trong lòng khó chịu đến mức nào, thậm chí khóe mắt đã hơi rưng rưng.
Tuy biết từ trước đến giờ Dạ Minh vì dưỡng thương nên mới ở lại bên mình, lúc nào cũng ép mình làm những chuyện mình không muốn. Nhưng lúc này anh lại làm cô cực kỳ thất vọng.
Cô tưởng rằng dù có lợi dụng mình thì anh ta sẽ không đến nỗi bất chấp thủ đoạn.
Cô tưởng rằng trong những ngày này, anh ta cũng như mình, trong lòng có tâm trạng khác.
Là ảo giác mà thôi.
“Hai đứa làm sao vậy?”
Nhìn thấy bà nội bước vào, Chúc Hạ Dương nhanh chóng lau nước mắt.
“Không có gì đâu bà nội, chuyện nhỏ thôi.”
Chúc Hạ Dương vừa dứt câu, Lâm Tam Cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cơ thể từ từ ngã xuống.
Dạ Minh đỡ lấy Lâm Tam Cô nhìn Chúc Hạ Dương.