Sau khi chuẩn bị ổn thỏa mọi chuyện, Chúc Hạ Dương lại vẽ phong ấn lên cột đá lần nữa, sau đó nói người đưa cột đá ra ngoài.
Trong phòng không tiện thi triển pháp thuật, hơn nữa nếu như có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra thì sẽ gây ra những tổn thất không cần thiết.
Dù đang ở bên ngoài nhưng bây giờ là nửa đêm nên cũng không cần lo lắng sẽ có người nhìn thấy.
Trên mặt đất đã vẽ xong ngũ hành bát quái trận, để cột đá kia ở giữa, đầu rắn đối diện với Càn vị*.
*Càn vị: Vị trí đại diện cho trời trong bói toán, gieo quẻ, bày trận…
Những linh hồn đó vốn bị nhốt ở bên trong, nếu hủy cột đá đó đi, những linh hồn đó nhất định có thể thoát ra ngoài.
Nhưng Chúc Hạ Dương biết, cột đá này có lai lịch không rõ ràng nên cô không dám chắc chắn trong này có những linh hồn gì.
Nếu trong này có ác linh, lỡ như chạy ra ngoài thì sẽ hư chuyện.
Chúc Hạ Dương lấy ba lá bùa dẫn sét ra, vừa đốt vừa lặng lẽ niệm chú.
Bầu trời đột nhiên tối lại, một màu đen bao phủ khiến lòng người hoảng sợ.
“Ầm ầm ầm…”
Tiếng sấm nổi lên từ bốn phía, cột đá bắt đầu rung lên, dường như bên trong có thứ gì đó muốn thoát ra ngoài.
Những người bên cạnh đều trợn tròn mắt, cô gái này lợi hại quá đi, rõ ràng nhìn trẻ tuổi vậy mà.
“Vẫn chưa từ bỏ ý định à!”
Chúc Hạ Dương nói xong, chỉ thấy một tia sét giáng xuống, bổ ngay giữa cột đá kia.
Khoảnh khắc cột đá kia vỡ nát, những u hồn bên trong nháo nhào bỏ trốn.
Những người có mặt ở đây cũng giống những u hồn đó, nhanh chóng chạy trốn.
Mà u hồn lại va phải những vật cứng vô hình, bị bắn trở về.
“Cô gái nhỏ, cô đang xen vào việc người khác đấy!”
“Bản cô nương thích nhất là xen vào việc người khác!”
“Ha hả …”
U hồn vừa nói xong cười lớn, tiếng cười quỷ dị rợn người.
Bọn chúng tiếp tục chạy trốn, chỉ có mình hắn không hề hoảng loạn.
Trong chốc lát, những âm hồn kia đã nhanh chóng tiến vào cơ thể hắn.
Nói đúng hơn là đang bị hắn hút lại!
Loáng một cái, những âm hồn kia đã biến mất, chỉ còn lại một người đàn ông râu quai nón.
Cơ thể hắn không phải ảo ảnh mà là người thật.
Người đàn ông kia có mái tóc dài, mặc một cái áo khoác dài đầy mảnh vá, để lộ cái bụng tròn đầy lông lá.
Trừ cái bụng ra thì người đàn ông này không hề béo, mà cực kỳ cường tráng.
Cường tráng như một con trâu điên!
“Lúc còn sống ông đây là đồ tể, dù là người hay súc vật, ông đây cũng tiễn xuống gặp Diêm Vương!”
Chắc mỗi ông trâu bò!
Chúc Hạ Dương cực kỳ khinh thường nghĩ.
“Có rất nhiều người hận tao, không biết là đồ con rùa nào chơi xấu sau lưng hại ông đây chết thảm.”
Đồ tể nói với vẻ mặt tức giận, nhưng sau đó lại cười nói: “Cái cột làm khổ ông đây cả ngàn năm lại bị một cô gái nhỏ phá mất.”
Người này nhìn có vẻ rất hung ác, không biết có thu phục được hắn không.
Lúc còn sống, hai tay đồ tể dính đầy máu tươi, tất nhiên trên người cũng đã có vài phần sát khí, những du hồn thấy hắn đều phải kiêng kị.
Mà vị đồ tể trước mắt này có tu vi ngàn năm, đã thế còn hút nhiều linh hồn như vậy.
Chúc Hạ Dương cảm thấy cực kỳ khó giải quyết.
“Tôi đã phá cột đá thả ông ra, có phải ông nên cảm ơn tôi không?”
“Cảm ơn sao? Cũng được, giao cơ thể cô cho tôi, vậy không ai có thể so được với chúng ta nữa.”
Trong lúc nói, không biết trên tay tên đồ tể kia từ lúc nào đã cầm một con dao mổ, chém từng nhát một vào kết giới của trận bát quái.
Hắn cười, tiếng cười như đâm xuyên qua tim của những người ở đây.
Lưu Nhất Thiên đứng bên cạnh bắt đầu cảm thấy cơ thể mình không ổn lắm.
Ông cảm giác lục phủ ngũ tạng của mình hình như bị người ta nắm chặt.
Không thể tiếp tục như vậy nữa, nếu như hắn phá được bát quái trận, sẽ làm hại nhân gian !
Chúc Hạ Dương rút kiếm đồng tiền ra, niệm chú đâm về phía đồ tể.
“Keng keng keng…”
Kiếm đồng tiền lại bị vỡ thành nhiều mảnh, vỡ vụn rơi đầy đất.