“Đồ trẻ ranh miệng còn hôi sữa như cô thì nên về nhà bú sữa mẹ đi, cẩn thận ông đây tét mông cô!”
Đồ tể nói xong thì điên cuồng cười to, khí thế trên người dường như cũng mạnh hơn vài phần.
Mà Chúc Hạ Dương thật sự không tin được kẻ này vậy mà lại không thể đâm thủng.
Hơn nữa những lời của tên mập chết bầm này khiến Chúc Hạ Dương vừa tức vừa thẹn.
Lát nữa sẽ đánh cho ông tè ra quần!
Nếu thứ chuyên đối phó với ma quỷ như kiếm đồng tiền mà cũng không dùng được, vậy tất nhiên cũng không cần hi sinh kiếm gỗ đào của mình.
Chúc Hạ Dương đột nhiên nghĩ đến thanh kiếm sư phụ cho mình lúc bái sư!
Sư phụ giao cho cô ở trong mộng, nhưng trong hiện thực thì mình biết đi đâu tìm nó chứ?
Nhìn trận pháp đã xuất hiện một vết nứt, Chúc Hạ Dương nhắm mắt trầm tư.
Dường như cô nghĩ tới chuyện gì đó, sau đó làm theo dáng vẻ trên TV, hai tay tạo thành hình chữ thập, hai bàn tay hướng về hai hướng khác nhau rồi chầm chậm tách ra, vậy mà lại thật sự xuất hiện một thanh kiếm!
Chúc Hạ Dương tỉ mỉ nhìn một lúc, đúng là thanh kiếm mà sư phó đưa cho mình!
Hóa ra nó luôn ở trong người cô.
Lần này đúng là mèo mù vớ phải cá rán!
Chúc Hạ Dương rút kiếm từ trong vỏ ra, lúc này cô mới thấy rõ, trên thân kiếm có một vài kí hiệu phức tạp.
“Cô lấy kiếm này ở đâu?”
Đồ tể kinh hãi, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, rõ ràng có một tia sợ hãi.
Chúc Hạ Dương không trả lời câu hỏi của hắn, dùng một chưởng đẩy mạnh kiếm bay vào trong trận pháp, nhưng kiếm lại không hề rơi xuống.
Kiếm đi theo chỉ dẫn của Chúc Hạ Dương, giống như đang được tay cô cầm lấy.
Đao kiếm va chạm nhau phát ra tiếng leng keng, mà mỗi lần chém vào đồ tể, miệng vết thương của hắn lại bốc lên khói đen nồng đậm.
Thấy đồ tể bị đánh ngã xuống đất, Chúc Hạ Dương bay vào trong trận, một tay nắm chặt lấy chuôi kiếm.
“Nếu ông hối cải muốn làm lại cuộc đời, tôi có thể giúp ông!”
“Hả…Cô giúp ông đây? Một đứa trẻ ranh như cô, nếu không phải nhờ thanh kiếm này, cũng không biết ai chết trong tay ai đâu!”
Nói xong, một chân đồ tể bỗng đá vào tay Chúc Hạ Dương, làm kiếm bị bay ra khỏi trận pháp.
Kiếm đâm sâu vào xi măng nhưng lại không hề bị gì.
Mà Chúc Hạ Dương còn chưa kịp phản ứng thì cổ đã bị bóp chặt.
Đồ tể nhìn bàn chân vừa đá phải kiếm nên bị ăn mòn của mình, hung tợn nhìn chằm chằm Chúc Hạ Dương.
“Cơ thể và linh hồn này đều là báu vật hiếm gặp, hôm nay ông đây may mắn đến mức nào chứ, ha ha ha!”
“Tốt nhất ông mau thả tôi ra, nếu không…”
“Có cơ thể này, chẳng phải ông đây sẽ đẹp hơn sao, ha ha ha!”
Chúc Hạ Dương cố nén đau đớn, dùng sức bấu móng tay sắc nhọn của mình vào da để máu chảy ra.
Để móng tay cũng có lợi phết!
“Ông đây sẽ nếm thử trước…”
Đồ tể nói câu này với vẻ mặt dâm đãng ghê tởm, ông ta áp khuôn mặt to béo của mình tới gần Chúc Hạ Dương.
Lúc này Chúc Hạ Dương đang muốn giơ tay lên ra chiêu, hai tia sáng một đỏ một xanh thoáng hiện ra.
Một luồng sức mạnh va vào cơ thể đồ tể làm vỡ trận pháp, đồ tể bị quăng mạnh trên mặt đất.
Mà cơ thể của Chúc Hạ Dương lại rơi vào cái ôm vừa rắn chắc vừa lạnh như băng.
Cô ngẩng đầu lên, là Dạ Minh.
Mà tia sáng đỏ kia rơi xuống bên cạnh đồ tể rồi biến thành một người đàn ông mặc đồ đỏ.
Một nửa tóc buộc cao lên, một nửa kia phấp phới trong gió.
Con ngươi lạnh lùng nhìn chằm chằm người trong lòng ngực Dạ Minh, sau đó cười cợt.
“Lần này cuối cùng cũng như ngài mong muốn, quỷ đế đại nhân!”
Trong giọng nói có chứa vài phần quỷ mị, quần áo phiêu dật trong gió.
Trên người anh ta lại có ma khí rất nặng.
Người này chính là người đàn ông trong hang động mà hôm ấy sư phụ kiểm tra cô!
Vì sao anh ta lại xuất hiện ở đây?
Chúc Hạ Dương nhanh chóng tránh khỏi lồng ngực của Dạ Minh.
Nghĩ đến chuyện xảy ra vào ban ngày, cô lại không cảm nhận được tia ấm áp nào từ Dạ Minh cả.
Tất cả đều là sự lạnh lùng.
“Anh là ai? Trước đó tôi đã từng gặp anh à?”
“Tôi là ai có quan trọng không? Dù sao cô cũng đã quên mất tôi.”
Người đàn ông mặc đồ đỏ nói, trong đôi mắt có vẻ bi thương, nhưng ánh mắt lại vẫn luôn nhìn chằm chằm Chúc Hạ Dương.
Quên rồi?
Mình không hề quen biết anh ta, sao lại là quên?
“Cuối cùng ngươi vẫn xuất hiện, ta khuyên ngươi một câu, đừng đến nhân gian nữa!”
“Nhân gian?”
Người đàn ông mặc đồ đỏ bỗng nhiên cười to, giống hệt tiếng cười trong sơn động hôm đó.
“Quỷ đế đại nhân vì một phụ nữ nhân gian mà lưu luyến không quên, dù sao cũng ngang ngược hơn chúng tôi mà, đúng không?”
Chúc Hạ Dương thoáng nhìn Dạ Minh, lông mày anh hơi nhíu lại, trong con ngươi lạnh lùng ngập tràn sát ý.
Dạ Minh như thế khiến Chúc Hạ Dương cảm thấy rất đáng sợ.