Cuộc đối thoại giữa bọn họ, mình nghe không hiểu gì cả.
Nhưng hình như hai người này có ân oán rất lớn.
Dạ Minh lúc sáng khiến cô cảm thấy xa không với tới.
Mà dáng vẻ lúc này của anh càng khiến Chúc Hạ Dương cảm thấy khoảng cách giữa hai người như một vực sâu vạn trượng.
Xem ra, đúng như lời bà nội nói.
Mình không thể tin bất cứ ai, chỉ có thể tin mỗi Mạc Thần!
“Thứ thuộc về ta, ta nhất định giành lại, ngài chờ mà xem, quỷ đế đại nhân!”
Nói xong, người đàn ông mặc đồ đổ một tay xách lấy đồ tể, phi người biến mất.
Mà câu nói “thứ thuộc về tôi, tôi nhất định sẽ giành lại” tựa như mũi tên đâm sâu vào lòng Dạ Minh.
Chúc Hạ Dương đã lấy lại bình tĩnh, không để ý đến Dạ Minh mà lập tức đi đến bên cạnh Lưu Nhất Thiên.
“Chú à, cháu xin lỗi, đã để hắn chạy thoát rồi.”
Lưu Nhất Thiên sờ đầu Chúc Hạ Dương, cười nói: “Không sao đâu, không phải đã giải quyết xong chuyện cây cột rồi à, Hạ Dương lợi hại như vậy, sau này còn rất nhiều thời gian mà.”
Hai người nhìn nhau cười, Lưu Nhất Thiên nhìn thoáng qua Dạ Minh đang đứng tại chỗ, đỡ Chúc Hạ Dương về nghỉ ngơi.
Lưu Nhất Thiên lấy cho Chúc Hạ Dương một cái chăn, để cô nằm trên sô pha trong văn phòng của mình một lát, nghỉ ngơi một chút rồi đưa cô về.
Chúc Hạ Dương nhìn người đàn ông này, một lúc lâu sau vẫn chưa dời mắt.
Nếu cô có cha, có phải cũng sẽ giống ông không?
Hiền lành và ấm áp như vậy?
“Cháu làm sao vậy?” Lưu Nhất Thiên hỏi.
“Chú ơi, cháu có thể sờ tay chú không?”
Lưu Nhất Thiên trầm tư một lát rồi cười gật đầu.
Chúc Hạ Dương vừa vươn tay đã rụt trở về, sau đó quay mặt đi như suy tư gì đó.
Chúc Hạ Dương vô thức ngủ thiếp đi trên sô pha, Dạ Minh nhẹ nhàng gõ cửa.
Lưu Nhất Thiên cũng đang ngủ trên ghế thức dậy, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Chúc Hạ Dương, sau đó mới nhìn về phía cánh cửa.
May không đánh thức Hạ Dương, nếu không sẽ đánh chết thằng nhóc này!
“Cậu không phải người bình thường đúng không!”
“Vâng.”
Dạ Minh vung tay lên, một tia sáng màu lam bao quanh lấy Chúc Hạ Dương.
“Cậu muốn làm gì!” Lưu Nhất Thiên chất vấn.
“Không muốn đánh thức cô ấy thôi.” Lúc này Lưu Nhất Thiên mới yên tâm.
Dạ Minh đi đến bên cạnh nhìn Chúc Hạ Dương đang ngủ.
“Sau khi cô ấy tỉnh lại, giúp tôi chuyển lời tới cô ấy, tôi sẽ rời khỏi đây một thời gian, bảo cô ấy tự chăm sóc mình cho tốt.”
Nói xong, ánh sáng màu lam bao quanh cô và Dạ Minh đều cùng biến mất trước mặt Lưu Nhất Thiên.
Cô nhóc này không đơn giản!
Hơn bốn giờ sáng, Lưu Nhất Thiên về nhà một chuyến, lúc cầm theo cháo vợ mình nấu quay lại cục cảnh sát thì người trên sô pha đã đi rồi.
Chăn cũng được xếp rất gọn gàng.
Lúc Chúc Hạ Dương về đến nhà thì bà nội vẫn chưa dậy, cô làm xong bữa sáng rồi mới xuống lầu.
Cô nhớ rõ có một lần mình bị bắt nạt, lúc đó Mạc Thần xuất hiện đã cho cô một miếng bánh kem.
Bánh kem vừa mềm vừa ngọt khiến những khó chịu trong lòng cô lập tức tan biến.
Từ đó về sau, Chúc Hạ Dương cứ mơ một giấc mộng.
Sau khi lớn lên cô muốn mở một cửa hàng bán bánh kem, làm ra những loại bánh kem ngọt ngào, có thể xua tan những muộn phiền không vui trong lòng mọi người .
Sau đó lại thấy bà nội vất vả như vậy, cô cố ý thi trượt đại học để nghỉ học.
Khi đó, bà nội lấy ra một số tiền rất lớn cho Chúc Hạ Dương, bà muốn cô tiếp tục đi học lại.
Nhưng Chúc Hạ Dương lại lựa chọn đến một thành phố khác, mở một cửa hàng bánh kem, sống một cuộc sống mới.
Tuy rằng mình làm như thế rất kì lạ, cũng không ít lời đồn đãi, nhưng cũng ung dung hơn nơi mà ai ai cũng muốn làm tổn thương mình.
Đến bây giờ, mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, lúc nấu ăn trong lòng cô luôn cực kỳ bình tĩnh.
Nhưng bây giờ lại có cảm giác lực bất tòng tâm*.
*Lực bất tòng tâm: Có lòng mà không có sức, không thể làm theo ý mình.
Trong đầu luôn không nghe lời cứ nhớ đến Dạ Minh.
Luôn hiện lên những lời anh nói.
Hiện lên ánh mắt xa lạ đáng sợ của anh ngày hôm qua.