Buổi trưa ngày nghỉ quốc khánh thứ năm, Hiểu Uyển quay lại tiệm bánh.
Cô ấy nói: Trong nhà cũng không cần em giúp gì, chỉ là về thăm họ một chút.
Cũng tốt, Hiểu Uyển đến thì Chúc Hạ Dương không cần phải gánh hai nhiệm vụ, vừa làm nhân viên lại vừa phải làm đầu bếp nữa.
Lâm Tam Cô ngồi ở cửa dệt khăn quàng cổ, khăn quàng cổ màu đỏ đã đan được hai phần ba, chỉ vài ngày nữa là sẽ đan xong.
Ngoài cửa có vài nữ sinh đi đến, vừa nói chuyện gì đó vừa đi đến trước quầy.
"Chào buổi chiều, mọi người cứ xem tự nhiên."
Ba nữ sinh chọn vài món bánh ngọt, một nữ sinh khác nhìn quanh trong tiệm một chút, vẻ mặt tò mò hỏi: "Chị gái, chủ tiệm của mọi người có ở đây không?"
"Tìm chủ quán sao?" Hiểu Uyển nghi ngờ.
Thường thì những người đến mua đồ cũng không quan tâm đến chủ tiệm!
Nữ sinh lấy điện thoại ra gạt gạt gì đó, sau đó đưa điện thoại đến trước mặt Hiểu Uyển.
"Chị gái, đây là chủ tiệm của chị đúng không, đúng là rất lợi hại, là đang đóng phim sao, nhìn rất thật đó! Vẫn chưa đóng xong, sao đã có hiệu ứng chân thật như vậy chứ?"
Trong điện thoại, một cô gái đeo kính râm trong tay cầm một cây kiếm dài, đang đấu với một người đàn ông.
Tia lửa khi đao kiếm va chạm nhìn cũng rất rõ ràng.
Cuối cùng còn có hai luồng sáng biến thành hình người, tình huống như vậy nếu không biết sự thật thì chắc chắn sẽ cho là hiệu ứng đặc biệt.
Mà gương mặt cô gái kia rõ ràng là của Chúc Hạ Dương.
"Đúng đó đúng đó, hơn nữa xem ra còn có yếu tố kinh dị, hai anh đẹp trai đó là ngôi sao nổi tiếng ư, sao trước đây chưa từng thấy, thật là đẹp trai! Phim này khi nào thì chiếu vậy, tôi nhất định phải đi xem."
"Thật ngại quá, hôm nay bà chủ của chúng tôi không có ở đây." Vẻ mặt Hiểu Uyển khó xử, ngẩng đầu lặng lẽ nhìn Lâm Tam Cô ở bên cạnh cửa sổ.
"Chị gái, chị cho bọn em gặp chị ấy một chút đi, thật sự quá đỉnh, đặc biệt là hiệu ứng siêu chân thực, suýt chút nữa thì em đã tin trên thế giới này có ma thật."
"Cô bé, có thể cho bà xem chút không?" Nữ sinh đó vừa dứt lời thì Lâm Tam Cô đã đi tới.
Nữ sinh đưa điện thoại di động cho Lâm Tam Cô, bà xem xong thì biểu cảm trên mặt dần cứng lại.
Mà lúc này Chúc Hạ Dương bỗng đi từ phòng bếp ra.
"Hiểu Uyển, sao lại ầm ĩ như vậy, có chuyện gì thế..."
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Hiểu Uyển, Chúc Hạ Dương lại nhìn bà nội, đối diện với ánh mắt sắc bén của Lâm Tam Cô.
"Chà, đúng là cô ấy đấy, hóa trang y hệt như trong video!" Thấy Chúc Hạ Dương đi từ trong bếp ra, một nữ sinh tóc ngắn hét ầm lên.
"Chị gái, chúng ta có thể chụp chung tấm ảnh không?"
"Dương Dương, đi lên trên."
Lâm Tam Cô nói xong thì đi lên lầu.
Nhìn thái độ của bà nội, trong lòng Chúc Hạ Dương giống như đang đánh trống, chưa kịp trả lời lại các nữ sinh đã chạy lên lầu.
Hiểu Uyển cầm lấy điện thoại di động trong tay nữ sinh, nhanh chóng mở video để Chúc Hạ Dương nhìn thoáng quá.
Lúc mình bắt quỷ không biết đã bị ai đó quay lại, còn đăng lên mạng.
Bây giờ ngay cả bà nội cũng biết rồi.
Đi sau lưng bà nội, tim và tay của Chúc Hạ Dương đều siết rất chặt.
Tuy là sợ bị bà nội phát hiện, bị bàn nội biết được sẽ khiến bà thất vọng.
Nhưng mà cô lo cho sức khỏe của bà nội hơn.
"Quỳ xuống!"
Nghe vậy Chúc Hạ Dương phịch một cái quỳ xuống.
Trong phòng khách, Lâm Tam Cô ngồi xếp bằng dưới đất quát Chúc Hạ Dương một tiếng.
Chúc Hạ Dương chưa từng thấy bà nội nghiêm khắc như vậy bao giờ.
Bà nội lúc này nhìn vô cùng xa lạ.
"Bà nội, xin lỗi, cháu..."
"Đừng nói gì cả!"
Lâm Tam Cô nói, cầm tay cháu gái mình duỗi thẳng ba ngón tay.
Sau đó Lâm Tam Cô cắn ngón tay của mình, vẽ dấu gì đó lên trán Chúc Hạ Dương, thầm đọc chú ngữ.
"Chúc Hạ Dương, bà muốn cháu thề, từ này về sau không được học thuật phát, không được dính đến ma quỷ gì đó nữa."
Nhìn dáng vẻ tức giận của bà nội, Chúc Hạ Dương thật sự cảm thấy mình đã sai rồi.
Nếu như vì vậy mà chọc bà nội tức giận hại sức khỏe thì cô sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân.
"Tôi Chúc Hạ Dương xin lấy Lâm Tam Cô ra thề, cuộc đời này sẽ không tiếp tục sử dụng bất cứ thuật pháp gì nữa, nếu làm trái thì Lâm Tam Cô đầu sẽ một nơi xác một nơi, xương cốt không còn."
"Tôi Chúc Hạ Dương xin lấy Lâm Tam Cô ra thề, cuộc đời này sẽ không tiếp tục sử dụng bất cứ thuật pháp gì nữa, nếu làm trái thì Lâm Tam Cô đầu sẽ một nơi xác một nơi, xương cốt không còn."
Không đúng!
Chúc Hạ Dương lắc đầu, lại cứ như là bị điều khiển vậy, miệng cứ lặp đi lặp lại lời của Lâm Tam Cô.