Chúc Hạ Dương không ngờ bà nội lại dùng phương pháp này để ngăn cản mình.
Dùng chính bà để làm thứ đánh đổi!
“Bà nội, cháu sẽ không bao giờ tái phạm nữa, cháu hứa!”
Chúc Hạ Dương quỳ, dùng đầu gối lết tới gần Lâm Tam Cô.
Làm thế nào cũng không ngăn được nước mắt.
“Bà nội, cầu xin bà, thu lại lời thề đi bà, cầu xin bà…”
Chúc Hạ Dương nắm chặt quần áo của Lâm Tam Cô, gào đến tim thắt lòng đau, nhưng bà vẫn thờ ơ.
Chỉ thấy Lâm Tam Cô giống như một quả bóng bị xì hơi, cả người mềm nhũn, vết máu trên trán Chúc Hạ Dương trở nên mờ đi.
Cho đến khi biến mất hẳn.
Lâm Tam Cô nhìn đôi mắt đẫm nước mắt của cháu gái, trong mắt lộ ra vẻ thỏa mãn nhưng lại có chút thương tiếc.
“Đứa nhỏ này, lời thề có thể rút lại sao?”
Lâm Tam Cô đứng dậy, xoay người sang chỗ khác tiếp tục nói: “Cháu có thể hận bà, nhưng bà phải làm như vậy. Cháu có lẽ sẽ không hiểu vì sao bà nhất định phải ngăn cản cháu, bà cũng hy vọng cháu mãi mãi không biết được nguyên nhân.”
Chúc Hạ Dương dùng sức lắc đầu, cô không hận bà nội, cô chỉ muốn bà rút lại lời thề đó.
Mặc kệ thế nào, cô cũng không muốn bà nói ra lời thề độc như vậy, nhớ tới lại khiến cô cảm thấy sợ hãi.
“Bà nội chỉ muốn bảo vệ cháu.”
Lâm Tam Cô xoay người lại, Chúc Hạ Dương thấy bà nội luôn luôn kiên cường bây giờ lại đang rơi nước mắt.
Trong đôi mắt thâm thúy kia chứa sự sợ hãi.
Sợ mất đi người quan trọng nhất.
“Xin lỗi bà nội, cháu sẽ không bao giờ tái phạm nữa, từ nay về sau cháu nhất định sẽ nghe lời bà nói, sẽ không bao giờ chạm vào thứ không nên chạm vào nữa!”
“Không bao giờ chạm vào nữa…”
Tiếng khóc của Chúc Hạ Dương giống như con dao nhỏ cứa vào trong tim gan bà.
Lâm Tam Cô ôm cháu gái, bà hiểu tâm trạng của cô, cũng không muốn cướp đoạt đi quyền quyết định của cô, nhưng trong chuyện này bà phải nhẫn tâm.
Mà Chúc Hạ Dương sợ, cô không dám tưởng tượng nếu vi phạm lời thề sẽ phát sinh chuyện gì.
Cô thật sự rất sợ.
Lâm Tam Cô lau sạch nước mắt cho Chúc Hạ Dương, ôm chặt cô vào lòng, thật lâu sau hai người mới chậm rãi tách ra.
Sau khi vào nhà vệ sinh rửa mặt xong, Chúc Hạ Dương đeo kính râm và khẩu trang xuống lầu.
Như vậy đúng lúc che đi sắc mặt không tốt và đôi mắt sưng đỏ của mình.
“Chị Hạ, không sao chứ?”
“Ừm.”
Giọng nói của Chúc Hạ Dương có hơi run rẩy, cô lập tức đi vào bếp.
Mà trên mặt Hiểu Uyển lại lộ ra vẻ lo lắng.
Sau khi Chúc Hạ Dương xuống lầu, Lâm Tam Cô trở về lấy một cái rương bằng gỗ ra, lật qua lật lại rồi lại cất đi.
Bà lấy ra một lá bùa màu đỏ gấp thành một con chim nhỏ, chấm chu sa vào, sau đó mở lòng bàn tay ra, con chim lập tức bay lên, đảo mắt đã biến mất.
Vào chín giờ tối, Lưu Nhất Thiên đến cửa tiệm.
Chúc Hạ Dương nghĩ ông có chuyện muốn nhờ, chưa đợi ông mở miệng thì cô đã từ chối.
Lưu Nhất Thiên cười cười ngồi xuống, nói: “Khoảng thời gian này vất vả cho cháu rồi, tôi vội vàng đến để trả tiền công cho cháu.”
Chúc Hạ Dương sửng sốt, nhưng vẫn không quay đầu lại: “Cháu cũng đâu có đòi.”
“Tuy rằng không đòi, nhưng cháu đã giúp đỡ chúng tôi nhiều như vậy, tôi cũng không thể không biết xấu hổ. Hơn nữa đây là tiền bên trên cấp, không phải tiền của tôi, không cần phải khách sáo.”
Chúc Hạ Dương bưng một ly trà ngon đặt trước mặt Lưu Nhất Thiên, sau đó ngồi xuống.
“Cháu thật sự không cần.”
“Tôi đã nộp đơn xin lên trên, nếu như tôi rút lại lời, vậy xem như tôi đã biển thủ của công, cháu muốn hại tôi sao!”
Chúc Hạ Dương tháo khẩu trang ra, cầm trong tay sờ sờ, vẻ mặt có chút ngẩn ngơ.
“Xảy ra chuyện gì sao?” Giọng nói của Lưu Nhất Thiên trở nên dịu dàng nhưng cũng chứa vài phần tình cảm ấm áp.
“Sợ là sau này không thể giúp ông được nữa, từ nay về sau tôi cũng là một người bình thường.”
Hình như Lưu Nhất Thiên hiểu được gì đó, hơi tia tiếc nuối nói: “Vậy thì càng phải nhận, nếu không tôi sẽ… không yên tâm.”
Nói xong, một tay Lưu Nhất Thiên sờ ngực, hồi lâu mới lôi ra một cái túi thật dày, sau đó lại lôi một cái khác từ túi bên kia ra.
“Tôi không biết số tài khoản của cháu nên trực tiếp đưa tiền mặt đến, túi tiền trong áo khoác sắp rách ra rồi, về nhà sẽ bị vợ nhéo lỗ tai mất.”