Nhật Ký Trấn Tà Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương (Dịch Full)

Chương 76 - Chương 76: Không Còn Đường Sống

Chương 76: Không còn đường sống




Tài xế taxi vừa nghe thấy hai người muốn đến nghĩa trang Tây Sơn, đột nhiên thắng gấp.

“Mau lái xe, nếu không tôi sẽ giết anh!”

Ông Trương không biết Chúc Hạ Dương mò đâu ra một con dao gọt trái đặt lên cổ tài xế.

Mà tài xế thấy vậy thì nghĩ dù sao cũng phải chết, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Nhưng dù sao sống thêm một giây vẫn tốt hơn thêm một giây.

“Hạ Dương, cháu đừng quá kích động!”

Ông Trương cũng hơi sợ, bây giờ ban đêm trời tối, nếu không khống chế cẩn thận, tài xế số khổ này thật sự sẽ đi gặp diêm vương.

“Lái nhanh nữa lên!”

“Được được được, tôi lái nhanh hơn!”

Rất nhanh, cách nghĩa trang Tây Sơn không xa, tài xế lái chậm lại.

“Bà cô, ở trước mặt rồi, hai người tự đi đến đó được không? Trong nhà tôi còn có mẹ già tám mươi tuổi, tôi còn chưa lấy vợ nữa...”

Anh ta không muốn đi chịu chết đâu!

“Dừng xe, cút mau!”

Nghe vậy, xe “kít” một tiếng dừng lại, tài xế đó thấy hai người đã xuống xe thì chạy như một làn khói.

Nhìn xung quanh, những ngôi mộ chằng chịt, rất nhiều bia mộ đã vỡ vụn đổ xuống đất.

Sương mù lượn lờ khắp nghĩa trang, bầu trời tụ một đám khí đen, cây cối xung quanh rậm rạp, nhưng cách nghĩa trang ba mét lại không hề có một ngọn cỏ nào.

Chỉ còn những gốc cây của thân cây đã mục nát.

Cả nghĩa trang được bao phủ bởi ánh sáng xanh nhạt, có rất nhiều ma trơi màu xanh bay tới bay lui trên không trung.

Thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu “chít chít” như chuột.

Mà Chúc Hạ Dương bất chấp hiện trường kinh khủng cỡ nào, vừa gọi tên Mạc Thần vừa chạy vào trong nghĩa trang.

“Khoan đã, chúng ta đừng tách nhau ra.” Nói xong, ông Trương cũng đuổi sát theo.

“Mạc Thần, cậu ở đâu, Mạc Thần!”

Nghĩa trang yên tĩnh đến đáng sợ.

Người cả thành phố Thanh Phong đều biết nghĩa trang Tây Sơn bất thường, cho dù là người theo chủ nghĩa vô thần cũng không dám tùy tiện đến mạo hiểm.

Sao Mạc Thần lại tới đây?

Mấy con ma trơi trợn mắt tròn xoe, lúc ẩn lúc hiện trước mặt Chúc Hạ Dương, dường như đang tò mò về sinh vật trước mặt đột nhiên xông vào này.

Có một con ma trơi có vẻ to gan hơn những con khác, đứng yên không nhúc nhích trước mặt Chúc Hạ Dương.

Chúc Hạ Dương chỉ muốn nhanh chóng tìm được Mạc Thần nên đưa tay ra gạt mạnh, gạt ma trơi trước mặt mình rơi xuống đất, bản thân cô tiếp tục loạng choạng đi về phía trước.

Một ma nữ tóc tai bù xù bay về phía Chúc Hạ Dương, khi sắp đụng trúng cô thì lại bị ông Trương chém một kiếm thành hai, co rúm trên đất.

Sau đó một ông già quần áo rách rưới bay tới trước mặt Chúc Hạ Dương, con ngươi treo lủng lẳng ở hốc mắt vẫn còn rất lanh lợi.

Chúc Hạ Dương lui về sau một bước, đưa tay sờ sau lưng mình một cái, mới nhận ra không còn gì cả.

Cô suýt quên mất, bây giờ cô là một người bình thường.

“Cháu đến bên kia, để ông giải quyết!”

Ông Trương nói xong lao về về phía ông già, Chúc Hạ Dương nhìn ông Trương một cái, chạy đến con đường nhỏ bên cạnh.

Từng hàng từng hàng bia mộ, nhìn cũng có vẻ đã lâu năm, nghe người ta nói nghĩa trang Tây Sơn có từ triều Thanh, thời kỳ cách mạng sau đó, người chết đều được chôn vào đây.

Chúc Hạ Dương cảm thấy có vô số cặp mắt nhìn chằm chằm mình khiến da đầu cô tê dại.

Một cảm giác sợ hãi lan từ gót chân đến đỉnh đầu, cảm giác chưa từng có.

Chúc Hạ Dương cảm thấy phía sau mình có người!

Nếu là trước đây, bất kể là thứ gì, chỉ cần cô xoay người là có thể đánh một trận.

Nhưng bây giờ cô không thể!

Cô không thể lấy mạng sống của bà nội ra làm trò đùa.

Vì vậy, cô chỉ có thể tăng tốc chạy về phía trước.

Nhưng cô chạy càng nhanh thì cảm giác sợ hãi đó càng mạnh mẽ, cảm giác bị người ta đi theo cũng càng rõ ràng. Dường như gần trong gang tấc.

Bỗng nhiên vai của Chúc Hạ Dương bị giữ lại, sau đó lại lập tức thả ra.

Chúc Hạ Dương cảm thấy hai chân của mình như nhũn ra.

Cô muốn nhìn rõ nhưng không dám quay đầu, nếu ngọn đèn trên vai tắt hết, vậy thật sự không còn đường sống rồi.

“Cháu sao vậy?”

Nghe thấy giọng nói của ông Trương, Chúc Hạ Dương thở phào nhẹ nhõm.

“Vừa rồi ông vỗ vai cháu sao?”

“Không, ông vừa đuổi kịp cháu.”

Nghe vậy, Chúc Hạ Dương rùng mình một cái.

Bình Luận (0)
Comment