“Ông già đó đâu?”
“Cháu cũng đừng coi thường ông Trương đây, một dã quỷ thì ông vẫn có cách, cũng chả khó khăn gì.”
Chúc Hạ Dương đi về phía trước, tiếp tục gọi tên Mạc Thần.
“Cháu làm vậy chỉ làm kinh động đến càng nhiều ma quỷ hơn thôi!” Ông Trương nhắc nhở.
Chúc Hạ Dương không để ý đến lời của ông Trương, cô chỉ muốn nhanh chóng tìm được Mạc Thần, xác nhận là cậu ta bình an thì mình mới có thể yên tâm!
Không lớn tiếng gọi, làm sao anh ta nghe thấy.
Gọi điện thoại!
“Đúng rồi, gọi điện thoại, điện thoại điện thoại...”
Chúc Hạ Dương vội vàng lấy điện thoại ra gọi điện, hai tay run rẩy gọi điện thoại, khoảnh khắc đặt điện thoại ở bên tai, trong lòng cô chứa đầy sự mong đợi.
Cô nghe thấy!
Là chuông điện thoại của Mạc Thần!
Cô mừng rỡ tìm men theo tiếng chuông, hai người dừng lại trước một đống xương trắng.
Điện thoại của Mạc Thần ở ngay bên cạnh xương trắng.
Trong khoảnh khắc đó, Chúc Hạ Dương cảm thấy như bị sét đánh, nhưng lập tức tỉnh táo lại.
Không thể là Mạc Thần, cô phải mau tìm ra anh ta.
“Mạc Thần, cậu ở đâu, cậu mau ra đây đi...”
Giọng nói của Chúc Hạ Dương run rẩy, nước mắt lại rưng rưng.
Cô thật sự sợ, sợ Mạc Thần sẽ gặp nguy hiểm.
Sợ anh ta thật sẽ giống như đống xương trắng này.
“Ha ha ha...”
Một tiếng cười the thé nham hiểm vang lên, trước mắt hai người xuất hiện một người phụ nữ trung niên đã mất một tay, đang khập khễnh đi tới.
Không, hình như không chỉ có một!
Sau lưng người phụ nữ, mấy con quỷ cùng nhẹ nhàng bay tới, cuối cùng lao đến với tốc độ rất nhanh.
Ông Trương kéo Chúc Hạ Dương ra sau lưng, một mình đối mặt.
Một không thể đánh ba, Chúc Hạ Dương không thể nhìn ông Trương xảy ra chuyện bất trắc, cô lấy bùa để trong túi xách ra, muốn liều lĩnh sử dụng linh lực để nó bay ra ngoài, nhưng nhận ra dường như tất cả linh lực của mình đã bị giam giữ.
“Đừng để ý đến ông, đi tìm cậu ta, tìm được cậu ta thì chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây, đó là cách tốt nhất!”
Nhìn ông Trương chiến đấu gian khổ với một bầy quỷ, Chúc Hạ Dương khẽ cắn răng, tiếp tục đi tìm Mạc Thần.
Giờ phút này, cô bất lực.
Tất cả mọi người đều khao khát sức mạnh, như Dạ Minh nói, bản thân bị động cũng vì mình yếu ớt.
Nhưng lúc này, ngoài yếu đuối ra thì mình không có cách nào khác.
Đột nhiên, Chúc Hạ Dương thấy một bóng người quen thuộc cách đó không xa.
Mạc Thần!
Không sai, chính là anh ta!
Lúc này, Mạc Thần đang ngồi yên trước một phần mộ đổ nát, gần như hoàn toàn không chú ý tới Chúc Hạ Dương.
“Mạc Thần, chúng ta đi mau!”
Chúc Hạ Dương hô to, đưa tay kéo tay của anh ta, lôi anh ta dậy, nhưng cơ thể của Mạc Thần cứng ngắc, không hề phản ứng.
Dáng vẻ này vốn không giống như uống rượu say.
Ổn định cơ thể của anh ta, Chúc Hạ Dương nâng mặt anh ta lên xem xét.
Gương mặt của anh ta trắng bệch, không có màu máu, hai mắt đờ đẫn nhìn phía trước.
Cơ thể của anh ta không hề có chút độ ấm nào.
“Mạc Thần, cậu sao rồi, cậu mau tỉnh lại đi!”
Đối mặt với Mạc Thần đang không có ý th, Chúc Hạ Dương đành phải cố gắng kéo anh ta đi.
Đột nhiên, một người đàn ông mặc áo thời Thanh xuất hiện trước mặt.
Hắn mặc quần áo triều Thanh rách tả tơi, đã không còn nửa bên mặt, đột nhiên lao về phía Chúc Hạ Dương.
Chúc Hạ Dương kéo Mạc Thần lui về sau, ngay sau đó vấp phải một khối bia mộ bể nát ngã xuống đất.
Không được, cứ tiếp tục như vậy thì sẽ không có ai đi được.
Trong đầu Chúc Hạ Dương hiện lên hình ảnh của bà nội, nhớ tới lời bà nội nói với mình lúc mình rời đi.
“Nghe theo đáy lòng, đừng băn khoăn.”
Bà nội, xin lỗi!
Chúc Hạ Dương thầm nói trong lòng, nhắm hai mắt lại, ép linh lực bị phong ấn trong cơ thể ra.
Trong phút chốc, Chúc Hạ Dương cảm thấy trong cơ thể có thứ gì đó vỡ toang, tất cả sức mạnh lan khắp cơ thể.
Ngay sau đó một chất lỏng tanh ngọt ấm áp chảy ra khóe miệng, trong cơ thể nóng rực như bị lửa đốt.