Nhật Ký Trấn Tà Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương (Dịch Full)

Chương 78 - Chương 78: Mạc Thần Bị Nhập

Chương 78: Mạc Thần bị nhập




Chúc Hạ Dương đột nhiên mở mắt ra, sợ hãi trong mắt tan thành mây khói, thay vào đó là một sự sắc bén khiến người ta sợ hãi.

Quả nhiên, có sức mạnh đó, ngay cả cảm giác của cơ thể cũng khác nhau.

Lấy trường kiếm trong người ra, Chúc Hạ Dương vung kiếm về phía con quỷ kia, ánh sáng của thân kiếm màu trắng bạc, dường như tia sáng đó cũng có lực sát thương cực lớn.

Chúc Hạ Dương đánh ngã hắn ta, lúc trường kiếm sắp đâm xuống, một trận gió lạnh nổi lên bốn phía làm rối mái tóc dài của Chúc Hạ Dương.

Sau lưng, Mạc Thần chậm rãi đứng lên, mở hai mắt ra, bất ngờ đó lại là một đôi mắt màu đỏ máu.

Đang lúc do dự, con quỷ trên đất đã chạy thoát, Chúc Hạ Dương xoay người nhìn sự thay đổi của Mạc Thần, kêu lên một tiếng, còn chưa kịp phản ứng đã ngã nhào xuống đất.

Kiếm vẫn chưa nắm chặt nên văng ra ngoài.

“Mạc Thần, cậu tỉnh lại đi, tôi là Hạ Dương đây, Mạc Thần!”

Mạc Thần không hề phản ứng, hai tay nắm chặt tay của Chúc Hạ Dương đè ở hai bên, cả người đè trên người Chúc Hạ Dương, lộ ra miệng đầy răng nhọn cắn vào cổ Chúc Hạ Dương.

Đau...

Cổ đau đớn giống như bị cắn đứt.

Chúc Hạ Dương thậm chí cảm thấy máu thịt trong cơ thể mình đang tách rời ra.

Bị hút máu là cảm giác này sao, không giống như tưởng tượng!

Sau đó Mạc Thần buông cổ Chúc Hạ Dương ra, nâng đầu lên, biểu cảm trên mặt tham lam hơn.

Hình như anh ta rất thích cơ thể trước mặt.

Một giây tiếp theo, chỉ thấy cơ thể Mạc Thần cứng đờ không động đậy, một thứ màu đen dần dần chui ra khỏi thân thể anh ta.

Cặp mắt đỏ tươi trợn to của gã ép tới gần Chúc Hạ Dương.

Cơ thể của Mạc Thần giống như một tảng đá lớn, khiến Chúc Hạ Dương không thể nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn thứ quỷ quái đó cách mình ngày càng gần.

Trong cơ thể của Chúc Hạ Dương truyền tới cơn đau như xé rách, đau đến nỗi ý thức của cô bắt đầu mơ hồ.

Lúc thứ quỷ quái đó sắp nhập vào mình, đột nhiên xuất hiện một bóng người màu trắng, Chúc Hạ Dương cũng hôn mê bất tỉnh.

Lúc tỉnh lại, Chúc Hạ Dương phát hiện mình ở nằm bệnh viện, trên cổ quấn băng gạc.

Cô nhúc nhích người, đột nhiên một cơn đau khiến cô nhe răng trợn mắt.

Thật sự giống như xương bị rút ra rồi lắp lại vậy.

“Hạ Dương, cháu tỉnh rồi!”

Người nói chuyện chính là Lưu Nhất Thiên, Chúc Hạ Dương hơi khó hiểu, tại sao chú ấy lại ở đây?

Sao mình lại tới bệnh viện, Mạc Thần và ông Trương đâu?

Mình phá phong ấn, dùng thuật pháp, bà nội thế nào rồi?

Chúc Hạ Dương tở vẻ muốn đứng dậy, lại bị Lưu Nhất Thiên đè xuống.

“Mọi người đều không sao, con được người đó cứu!”

Nhìn theo ánh mắt của Lưu Nhất Thiên, một người mặc áo dài màu trắng, nhìn vô cùng tiên khí đưa lưng về phía mình nằm trên ghế.

Nhìn có vẻ đang ngủ.

“Nếu cháu mệt thì nghỉ ngơi thêm đi.”

Chúc Hạ Dương gật đầu, lại ngủ tiếp.

Trong mơ, sư phụ xuất hiện.

Lúc này Chúc Hạ Dương mới nhớ ra, từ sau khi gặp được ông Trương ở cục cảnh sát, mình đã rất lâu không gặp được sư phụ trong mơ.

Trường Sinh cũng rất lâu không xuất hiện.

“Sư phụ, xin lỗi...”

“Khoảng thời gian trước sư phụ có chuyện làm trậm trễ, con cũng mệt rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi, chờ con khỏe lại sư phụ sẽ tới tìm con.”

Dứt lời, Bắc Minh Nghiễn biến mất.

Trường Sinh cười hì hì với cô, cũng lập tức biến mất.

Khoảng thời gian này sư phụ không xuất hiện vì có chuyện sao?

Sư phụ vẫn chưa nhận ra mình cố ý trốn tránh ông ấy!

Nhưng Chúc Hạ Dương nghĩ mình vẫn nên tìm dịp nào đó nói với sư phụ, không thể phụ tấm lòng của sư phụ.

Bình Luận (0)
Comment