Nhật Ký Trấn Tà Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương (Dịch Full)

Chương 79 - Chương 79: Chàng Trai Mặc Trường Sam Trắng

Chương 79: Chàng trai mặc trường sam trắng




Khi Chúc Hạ Dương tỉnh lại lần nữa đã là xế chiều ngày hôm sau, Mạc Thần đang ngồi bên cạnh chơi trò chơi.

Chúc Hạ Dương không lên tiếng, vẫn nhìn anh ta cúi đầu chơi trò chơi.

“Tỉnh rồi, đúng lúc dì con nấu canh gà cho chú, cho cháu uống!”

Lưu Nhất Thiên xách hộp giữ ấm đi vào, nhìn Mạc Thần nói: “Cậu chơi cũng tập trung quá đấy, con bé đã tỉnh lại cũng không nhận ra.”

“Hì hì hì, Tiểu Hạ Dương tỉnh d

ậy sao không gọi tôi chứ?” Mạc Thần cười hì hì cất điện thoại.

“Cậu không sao chứ?”

Chúc Hạ Dương hỏi, giọng nói nghe rất yếu ớt, hoàn toàn không giống cô lúc bình thường.

“Không sao, tôi nghe ông Trương nói rồi, cậu lo lắng cho tôi như vậy, thật tốt.” Mạc Thần nói xong đưa tay chạm vào cổ Chúc Hạ Dương.

“Đau không?”

Thấy Chúc Hạ Dương lắc đầu, trong đôi mắt của Mạc Thần hiện lên sự đau lòng: “Nếu cậu có chuyện gì, tôi sẽ không tha thứ cho bản thân.”

Chúc Hạ Dương không nói gì, chỉ yên lặng nhìn anh ta, Mạc Thần hơi hoang mang.

Không phải Tiểu Hạ Dương ngốc rồi chứ, lẽ nào trên mặt mình có gì?

“Tại sao uống nhiều rượu như vậy?”

Thấy Mạc Thần không trả lời, nở nụ cười lúng túng muốn trốn tránh, Chúc Hạ Dương hỏi lại lần nữa.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, trong lòng Mạc Thần như có trống đánh.

Không biết sao, dù Chúc Hạ Dương dịu dàng hay cứng rắn thì mình cũng ngoan ngoãn nghe theo.

Hoàn toàn bị khống chế!

“Thật ra là mấy bạn học cùng chơi trò chơi, một nam một nữ thành một đội, thua sẽ phải đến nghĩa trang Tây Sơn cầm một khúc xương về, uống rượu chỉ để thêm can đảm.”

Thêm can đảm?

Ngay cả nói dối cũng không biết!

Trước nay Mạc Thần chưa bao giờ tùy ý uống rượu, cũng chưa từng uống quá nhiều, nhất định tên này có chuyện gì giấu mình.

“Cậu nói là có người đi cùng cậu?” Chúc Hạ Dương kinh ngạc.

“Đúng vậy, buổi sáng đã để cảnh sát đến nghĩa trang Tây Sơn một chuyến, nhưng không tìm thấy, còn tưởng xảy ra chuyện gì, gọi điện đến nhà cô ấy thì nghe nói cô ấy đã về rồi.”

Chúc Hạ Dương tức giận, lắc đầu tỏ vẻ không muốn để ý đến Mạc Thần.

Những sinh viên này ăn no rỗi việc sao, lại chơi loại trò này!

“Tiểu Hạ Dương, lần sau tôi không dám nữa, thật đấy.” Mạc Thần nhoài người bên giường bệnh của Chúc Hạ Dương, giống như một con cún nhỏ muốn được cưng chiều.

Chúc Hạ Dương không để ý tới anh ta.

“Chú, sao chú ở bệnh viện.”

“Có một tài xế taxi báo cảnh sát nói có người muốn giết anh ta, người đó chạy tới nghĩa trang Tây Sơn rồi, lúc bọn chú đuổi tới thì cháu đã hôn mê.” Lưu Nhất Thiên múc cháo gà ra đưa cho Mạc Thần, ý bảo anh ta đút cho Chúc Hạ Dương.

“Ông Trương nói vì phá phong ấn nên cậu bị nội thương, là phong ấn gì? Sao trước đây tôi chưa từng nghe nói.”

“Không có gì.” Chúc Hạ Dương trả lời, dường như không muốn nói sự thật cho Mạc Thần biết.

Phá phong ấn gây ra nội thương sao? Thảo nào đau như vậy, bây giờ mình còn cảm thấy cơ thể như muốn đứt ra.

“Tôi còn tưởng mình sẽ chết chứ, cảm giác xương khớp máu thịt như bị tách ra.”

Chúc Hạ Dương nói xong nâng một tay lên, thử nắm tay lại, đau đến nỗi cô phát ra tiếng suýt xoa.

“Nội thương là nội tạng bị thương, theo lý thuyết sẽ không phải cả người đều đau, có thể là nguyên nhân khác.”

Nguyên nhân khác?

Chẳng lẽ vì bị hút máu nên mới đau như vậy?

Nghe thấy giọng nói xa lạ, Chúc Hạ Dương nhìn sang, một chàng trai mặc áo choàng trắng đứng bên cửa sổ.

Là người cứu mình tối qua.

Cảm giác tồn tại của người này thấp vậy sao!

Lúc này chàng trai mặc trường bào màu trắng, cộng thêm gương mặt không nhiễm bịu trần, nếu như có tóc dài thì Chúc Hạ Dương đã cho rằng anh ta bước từ trong bức tranh ra rồi.

Trên đất có một túi vải rách màu vàng sẫm, có lẽ cũng là của anh ta.

Nhưng Chúc Hạ Dương lại nghĩ, nếu thứ này đeo trên người anh ta thì hoàn toàn phá hỏng hình tượng.

Bình Luận (0)
Comment