Buổi tối, sau khi ăn cơm tối xong, Chúc Hạ Dương lại ngủ thêm một giấc, trong lúc mơ màng cô cảm thấy có một luồng sức mạnh lan tràn trong cơ thể, càng ngày càng mạnh mẽ.
Dường như đau đớn trong cơ thể đang dần giảm bớt.
Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, Chúc Hạ Dương cảm thấy tốt hơn nhiều, chẳng lẽ mình có sức mạnh tự chữa thương?
Từ hôm qua đã không gặp bà nội, Chúc Hạ Dương luôn cảm thấy hơi kỳ lạ.
Lúc về lại tiệm bánh, Hiểu Uyển đang thu dọn bàn, thấy Chúc Hạ Dương thì vội vàng bước đến hỏi thăm, còn Lạc Minh đang bận bịu trong bếp.
Chúc Hạ Dương nhìn xích đu trống không bên cạnh cửa sổ, trong lòng càng bất an hơn.
“Hiểu Uyển, có thấy bà nội của chị không?”
“Không ạ, cả ngày hôm qua không gặp bà nội, em còn tưởng bà đến bệnh viện tìm chị chứ!”
Hiểu Uyển vừa dứt lời, Chúc Hạ Dương lập tức chạy lên lầu, Mạc Thần và chàng trai áo trắng sau lưng cũng đuổi theo.
“Tiểu Hạ Dương, cậu từ từ thôi!”
Chúc Hạ Dương bất chấp cảm giác đau đớn do hoạt động mạnh trên cơ thể mình truyền tới, phải nhìn thấy bà nội mình mới có thể yên tâm.
Dù sao bà nội mới vừa mới tỉnh lại không lâu, hơn nữa mình đã làm trái lời thề, còn phá phong ấn cơ thể, vậy thứ được dùng để đánh đổi là bà nội chẳng phải đã...
Chúc Hạ Dương không dám nghĩ thêm nữa.
“Bà nội!”
Vừa mở cửa ra, Chúc Hạ Dương lập tức gọi, nhưng mà không đợi được tiếng đáp lại như mong đợi.
Chúc Hạ Dương nhìn cảnh tượng trước mắt, hoảng sợ trong lòng, cả người cứng lại, hai chân cũng rất lâu không nhấc lên nổi.
“Ở đây đã xảy ra chuyện gì?”
Mạc Thần nhìn mọi thứ trước mặt, có hơi không thể tin được.
Sao nhà của Chúc Hạ Dương trở nên lộn xộn như vậy?
Khắp phòng toàn là đồ, các loại vật dụng trong nhà cũng ngã trái đổ phải, đơn giản là một đống lộn xộn.
Chúc Hạ Dương há miệng hít thở, ép buộc mình đến phòng ngủ của bà nội, sau đó lại mất mát đi ra.
“Sao rồi, Mạc Thần, thấy bà nội của tôi không?”
Chúc Hạ Dương nức nở nhìn Mạc Thần đi từ trong bếp ra, thấy Mạc Thần lắc đầu, Chúc Hạ Dương đột nhiên òa khóc.
Thấy cơ thể của Chúc Hạ Dương vô lực sắp ngã xuống, Mạc Thần vội vàng chạy tới đỡ cô.
Anh ta ôm cô vào trong lòng, luôn miệng an ủi. “Không sao đâu, chắc chắn bà nội ra ngoài tản bộ thôi.”
Nhìn tình hình này, nhất định đã xảy ra tranh đấu quyết liệt, sao lại là đi tản bộ.
Chúc Hạ Dương lập tức nghĩ tới câu “Đầu lìa khỏi xác, xương cốt không còn”!
Cô vội vàng đứng dậy, tránh khỏi Mạc Thần chạy nhanh xuống tầng dưới.
Ngồi lên xe taxi, Chúc Hạ Dương gọi điện thoại cho Lưu Nhất Thiên, khóc lóc xin ông ấy giúp mình tìm bà nội, sau đó lại đến những nơi mà bà nội có thể đến.
Tìm một ngày, cuối cùng cô dừng lại bên hồ Thái Bình.
Gió bên hồ hơi lạnh, lúc lướt qua gò má cô thẫm đẫm nước mắt của cô thì có hơi nhột.
Đây là nơi cuối cùng bà nội có thể đến mà cô có thể nghĩ ra.
Vào mùa hè, mình và bà nội luôn đến đây hóng gió, nhìn bác gái nhảy múa trong quảng trường.
Mà lúc này, có phải là không thể đến đây với bà nội thêm một lần nào nữa không?
Khi Chúc Hạ Dương trở lại số 47, không liếc mắt nhìn người trong cửa hàng đã đi thẳng lên tầng.
Có khi nào bà nội đã về rồi không? Bà nội chỉ muốn chơi trò chơi với mình thôi!
Nhưng mà trong phòng vẫn trống rỗng không có ai như cũ, chẳng qua là trở nên sạch sẽ ngăn nắp hơn mà thôi.
Đột nhiên, Chúc Hạ Dương nghe thấy trong phòng bà nội có tiếng người, trên mặt cô lập tức trần ngập sự mừng rỡ, mà khi người đó xuất hiện trước mặt mình, cô lại rơi vào trạng thái đau thương.
Không phải bà nội.
“Xin chào, tôi là nhân viên dọn dẹp theo giờ, cái này còn dùng không, nếu không còn dùng...”
Còn chưa đợi người nọ nói xong, Chúc Hạ Dương trợn to mắt nhìn chằm chằm đồ trong tay người nọ, ngay sau đó lập tức bước lên giật thứ đó lại.