Nhật Ký Trấn Tà Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương (Dịch Full)

Chương 81 - Chương 81: Khi Còn Bé Đã Từng Gặp

Chương 81: Khi còn bé đã từng gặp




Chúc Hạ Dương cầm khăn quàng cổ mà bà nội vẫn chưa dệt xong, nước mắt lại không nhịn được rơi xuống.

Lúc này đây cô thật sự rất sợ hãi.

Chúc Hạ Dương tự trách, khó chịu, cô muốn bà nội lại quay về bên mình.

Nếu như có thể làm lại được, cô nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời.

Cô không ngờ lần trước lại được ăn cháo rau củ của bà lại là lần cuối cùng.

Chiếc khăn quàng cổ chưa đan xong này chính là minh chứng tình yêu của bà nội dành cho mình.

Mạc Thần nhanh chóng đến, sau khi anh ta đưa tiền cho người giúp việc theo giờ thì đỡ Chúc Hạ Dương ngồi xuống bên cạnh.

Trước giờ cô gái này vẫn luôn kiên cường, mà lần này là lần cô sụp đổ nhất mà anh ta thấy.

Mạc Thần biết từ nhỏ Chúc Hạ Dương và bà nội sống nương tựa lẫn nhau, anh ta cũng biết Lâm Tam Cô quan trọng với Chúc Hạ Dương cỡ nào.

Nhưng mà bây giờ vẫn chưa tìm được người, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh ta cũng không muốn Chúc Hạ Dương cứ tiếp tục đau khổ như vậy.

"Tiểu Hạ Dương, không sao đâu, bà nội nhất định sẽ không sao, bà nội mà biết cậu như vậy sẽ không vui."

Mạc Thần lau nước mắt trên mặt Chúc Hạ Dương, vuốt lại mái tóc rối bời của cô.

"Đều là do tôi sai, bà nội xảy ra chuyện đều do tôi hại."

Chúc Hạ Dương càng nghĩ càng thấy không thể tha thứ cho bản thân.

Mạc Thần ngồi xổm xuống nhìn Chúc Hạ Dương, trong giọng nói có sự dịu dàng vô tận.

"Cậu không sai, cậu đã làm rất tốt, tin tôi đi!"

Trong lúc Chúc Hạ Dương không nói gì, một bóng người màu trắng âm thầm xuất hiện.

"Thật ra có lẽ Tam Cô đã sớm dự đoán được."

Y Bạch nhìn ra ngoài cửa sổ nói, Chúc Hạ Dương không hiểu tại sao anh ta còn ở lại đây, nhưng cũng không có tâm trạng để ý đến anh ta.

Lời này của anh ta khiến Chúc Hạ Dương cảm thấy rất kỳ lạ.

Tại sao anh ta lại gọi bà nội là Tam Cô... Tại sao lại nói bà nội đã sớm đoán được?

Hơn nữa là đoán được chuyện gì?

"Anh là ai, sao lại nói như vậy?"

Chúc Hạ Dương nhìn Y Bạch, trong lòng âm thầm cảnh giác.

Tuy anh ta đã cứu mình và Mạc Thần nhưng mà trực giác của Chúc Hạ Dương nói với cô, người này chắc chắn không bình thường.

"Tôi là Y Bạch, lúc còn nhỏ đã từng gặp cô."

Đã từng gặp mình?

Chúc Hạ Dương không hiểu gì.

Từ nhỏ mình đã không có bạn bè gì, hơn nữa nếu đã gặp nhau một lần mà nhiều năm như vậy vẫn có thể nhớ rõ thì anh ta phải ấn tượng mạnh đến mức nào chứ?

"Vào đêm mà cô sinh ra, là tết Trung Nguyên năm đó, sư phụ tôi nhận được tin của Tam cô, dẫn tôi đến nhà cô. Đêm đó bầu trời chỉ một màu đỏ, tiếng khóc và hơi thở đặc biệt của cô hấp dẫn trăm quỷ tụ tập, sư phụ tôi và Tam Cô làm thế nào cũng không chống đỡ nổi, cuối cùng có mười người xuất hiện mới có thể giải quyết được."

"Ai vậy?" Mạc Thần bèn vội vàng hỏi.

Tuy là trước đó đã nghe rất nhiều chuyện về Chúc Hạ Dương nhưng mà vẫn chưa nghe chuyện kỳ lạ như vậy.

"Thập đế quỷ vương!"

"Quỷ vương!"

Mạc Thần ngạc nhiên hô lên, anh ta và Chúc Hạ Dương bốn mắt nhìn nhau.

"Đúng vậy, sư phụ nói với tôi, may mắn là năm đó có thập đế quỷ vương xuất hiện mới có thể dẹp loạn được đàn quỷ đó, nếu không thì hậu quá đúng là khó lường được."

"Anh nói vào đêm mà tôi sinh ra, quỷ vương đã xuất hiện? Hơn nữa còn là mười người?"

Chúc Hạ Dương có vẻ không thể tin được, nhưng mà nghĩ đến mỗi lần đến lễ cô hồn phải dùng mọi cách để tránh né ma quỷ thì cũng có thể tưởng tượng được tình hình đêm đó.

Đồng thời cô cũng không ngờ đến chàng thanh niên nho nhã lịch sự như là tiên tử bước ra từ trong tranh lại là đệ tử của bạn của bà nội, lại còn từng gặp lúc mình mới sinh.

Còn cả Dạ Minh...

Đêm hôm đó anh ta cũng xuất hiện sao?

Nhìn Y Bạch gật đầu, ánh mắt Chúc Hạ Dương có vẻ rất lạnh nhạt hỏi: "Anh đã từng gặp cha mẹ tôi sao, tại sao bọn họ lại biến mất chứ?"

Từ trước đến nay bà nội vẫn không nói tại sao mình không có ba mẹ, thậm chí có đôi khi Chúc Hạ Dương sẽ nghi ngờ có phải là bà nội nhặt được mình không.

Trong mắt người khác mình vẫn luôn là một đứa con hoang không cha không mẹ.

Bình Luận (0)
Comment