Chúc Hạ Dương hoảng hốt vung tay phải lên, Trường Sinh trước mắt bỗng bị đánh ra thật xa.
Cô ngồi bật dậy, chỉ cảm giác mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ.
Nói là xa lạ nhưng không hiểu sao lại có một cảm giác quen thuộc.
Trong căn phòng theo phong cách cổ có một sự ưu nhã đơn giản, có vẻ còn có một mùi thơm thoang thoảng.
Là mùi thơm mà cô chưa từng ngửi thấy.
Bắc Minh Nghiễn ngồi bên giường đưa tay kéo Trường Sinh lại, Trường Sinh bỗng từ dưới đất bay lên, lại bay tới trước mặt Chúc Hạ Dương: "Tiểu chủ tử, cô ra tay thật tàn nhẫn, hơi đau đó."
"Ai bảo mi lại gần như vậy, nhìn cứ như quái vật." Chúc Hạ Dương lẩm bẩm, cô cúi đầu, có vẻ không dám nhìn vào mắt Bắc Minh Nghiễn.
Bắc Minh Nghiễn dừng một chút nói: "Trước đó con có vẻ đang cố ý né tránh sư phụ."
"Con đã hối hận khi bái ta làm sư phụ sao?" Thấy Chúc Hạ Dương không nói, Bắc Minh Nghiễn lại hỏi.
Mặc dù Chúc Hạ Dương không dám trả lời nhưng vẫn chần chừ gật đầu.
Cô đoán là chắc chắn cái gì sư phụ cũng biết.
"Con cũng không cần quá lo cho bà nội con, bây giờ bà ấy không sao, nhưng mà sau này thì chưa chắc."
Có ý gì?
Chúc Hạ Dương mở lớn hai mắt, không lẽ ông ấy biết tung tích của bà nội sao?
"Bây giờ không sao nhưng mà sau này thì chưa chắc là thế nào? Sư phụ, có phải người biết bà nội con ở đâu không, sư phụ nói cho con biết đi..."
Chúc Hạ Dương quỳ trên giường đưa tay nắm lấy áo của Bắc Minh Nghiễn, nghèn nghẹn nức nở.
Mà Bắc Minh Nghiễn cũng không lập tức nói cho cô biết gì, góc áo của ông từ từ biến thành tro tàn biến mất khỏi tay Chúc Hạ Dương, sau đó lại biến lại như cũ.
"Sư phụ không biết bà nội con ở đâu. Nhưng mà sư phụ có thể cảm nhận được sự tồn tại của bà ấy, bà ấy ở đâu thì phải hỏi con."
"Hỏi con?" Chúc Hạ Dương rất nghi ngờ: "Nhưng mà con không biết, tìm không được bà nội con cũng rất nóng lòng."
"Con có thể tìm được bà nội con, nhưng không phải bây giờ."
Bắc Minh Nghiễn đứng dậy quay lưng về phía Chúc Hạ Dương, Trường Sinh tung bay trên vai ông khiến cả người ông toát lên một tầng sáng màu xanh, nhìn có vẻ quỷ dị.
"Sư phụ, cầu xin người, phải làm thế nào mới tìm được bà nội con, lúc nào mới có thể tìm thấy bà ấy, cầu xin sư phụ nói cho con biết tất cả."
Chúc Hạ Dương trượt xuống giường, quỳ phịch xuống đất, dập đầu thật mạnh với Bắc Minh Nghiễn.
"Bà nội con có thể bình an vô sự hay không tất cả đều dựa vào suy nghĩ của con. Hạ Dương, sư phụ biết con rất rối, con cũng đang tự trách là con đã hại bà nội, thật ra không phải vậy. Chỉ khi con trở nên mạnh mẽ mới có năng lực cứu được bà ấy."
Chúc Hạ Dương không ngờ... rõ ràng là vì mình vi phạm lời thề mới là nguyên nhân trực tiếp khiến bà nội xảy ra chuyện.
Mà lúc này sư phụ lại nói mình phải trở nên lớn mạnh thì mới có thể cứu được bà nội.
Sao lại mâu thuẫn như vậy.
"Không, sư phụ, trước đó con đã không muốn gặp lại người, con sẽ nhận tội với sư phụ, con đã phụ sự kỳ vọng của sư phụ, con không thể gọi người là sư phụ nữa."
Chúc Hạ Dương xiết chặt nắm đấm, cuối cùng tất cả mọi thứ đều phải trở về điểm bắt đầu.
Còn phải mất đi bà nội.
Bắc Minh Nghiễn ngồi xổm xuống trước mặt cô, con ngươi đen nhìn vô cùng dịu dàng.
Giọng nói của ông cực kỳ bình thản.
"Đứa nhỏ này, tất cả mọi chuyện sư phụ đều biết hết, mà sau khi con đến nghĩa trang Tây Sơn thì bà nội cũng đã quyết định không can thiệp vào lựa chọn của con nữa. Đồng thời bà nội của con đã biến mất rồi, nên con chỉ có thể trở nên lớn mạnh, khi tìm được bà ấy cũng có đủ năng lực để cứu bà ấy. Nếu không thì dù bà nội có xuất hiện trước mặt con thì con cũng chỉ có thể nhìn bà ấy rời xa con lần nữa."
Chúc Hạ Dương không nói gì, một lúc lâu sau cô mới từ từ đứng dậy.
"Bà nội, cháu xin lỗi, cháu muốn đánh cược một lần, xin lỗi bà, cháu nhất định sẽ tìm được bà."
Chúc Hạ Dương ngẩng đầu nhìn Bắc Minh Nghiễn, ánh mắt nói cho Bắc Minh Nghiễn biết câu trả lời của cô.