Chúc Hạ Dương quyết định phải tỉnh lại, cô không thể từ bỏ việc tìm bà nội
Đồng thời bây giờ cô cũng không còn sự bảo vệ của bà nội, cô nhất định phải khiến mình trở nên mạnh mẽ.
Lúc Bắc Minh Nghiễn rời khỏi thì đã dùng tay điểm lên trán của Chúc Hạ Dương nói: "Thanh kiếm đó vẫn luôn ở trong người con, chỉ cần con cần thì bất cứ lúc nào cũng có thể triệu hoán ra. Sư phụ đã truyền kiếm pháp vào cho con, tự con phải chăm chỉ luyện tập."
Sau đó Chúc Hạ Dương nhìn Bắc Minh Nghiễn rời đi, lúc Trường Sinh đi còn quay đầu lại cười với Chúc Hạ Dương:
"Tiểu chủ tử, cố lên!"
Sau đó lập tức biến mất.
Mà sau khi Chúc Hạ Dương tỉnh lại thì không thấy Y Bạch đâu, nghĩ đến việc người này còn rất chăm chỉ, chưa gì đã tập trung vào công việc như vậy rồi.
Xem ra đây là một nhân viên đáng được bồi dưỡng.
Chúc Hạ Dương cười thỏa mãn đi vào phòng vệ sinh.
Nhân viên mới còn chăm chỉ như vậy, bản thân là chủ càng không thể thảnh thơi được.
Cô đứng trước gương đánh răng, khi ngẩng đầu lên, nhìn thấy người phía sau qua gương dọa cô giật mình.
Cô nhìn Dạ Minh trong gương, vui mừng trong lòng lập tức hóa thành tức giận.
Mấy ngày nay đã xảy ra nhiều chuyện như vậy nhưng mà anh ta thì ngay cả cọng tóc cũng không thấy.
Còn nói gì mà được bà nội nhờ cậy phải chăm sóc mình chứ?
Chúc Hạ Dương cảm thấy có hơi nực cười, cười chính bản thân mình ngu ngốc.
Cô nhanh chóng súc miệng hết bọt, xoay người ra khỏi phòng vệ sinh.
"Cô đang tức giận?"
"Tại sao tôi không thể tức giận?" Chúc Hạ Dương dừng bước, xoay đầu trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt.
Gương mặt này đúng là khiến cô vừa thích vừa ghét.
"Tất cả đều là vì anh, vì anh ích kỷ bắt tôi đi làm những chuyện hư hỏng kia bị bà nội biết được. Bây giờ thì hay rồi, không thấy bà nội đâu nữa, như anh mong muốn rồi đấy, vui không?"
Chúc Hạ Dương nói xong thì viền mắt phiếm hồng, con ngươi màu trắng trừng mắt nhìn Dạ Minh.
Tuy bản thân đôi mắt màu trắng đã mang theo một bầu không khí kinh khủng, nhưng mà khi nằm trên gương mặt của Chúc Hạ Dương thì lại có một vẻ đẹp riêng biệt.
Nhìn thấy nước mắt chảy từ khóe mắt của Chúc Hạ Dương ra, Dạ Minh lấy tay lau đi.
"Xin lỗi."
"Buông ra, lời xin lỗi của quỷ vương đại nhân, tôi không gánh nổi."
Giọng của Chúc Hạ Dương rất lạnh.
Dáng vẻ lạnh lùng ngày đó của anh ta như hiện ra trước mắt, dáng vẻ lúc anh ta uy hiếp mình, lúc anh ta nói muốn mình nâng cao tu vi là để chữa thương cho anh ta.
Chúc Hạ Dương không muốn có bất cứ liên quan gì đến anh ta nữa, cô cũng không muốn năng lực của mình chỉ để chữa thương cho anh ta.
Thậm chí phải tránh xa anh ta ra mới tốt.
Nhưng mà gần đây không thấy Dạ Minh, bản thân cũng sẽ ngớ ngẩn bắt đầu nhớ đến anh ta.
Dù là dáng vẻ lạnh lùng cao ngạo của anh ta.
"Mấy ngày này đã để cô chịu khổ rồi, xin lỗi."
"Anh không cần phải hư tình giả ý."
Dáng vẻ của người đàn ông trước mắt này khiến Chúc Hạ Dương sợ, cô sợ bản thân sẽ lại bị mê hoặc lần nữa.
Người đàn ông này cứ như có một loại ma lực, một loại ma lực khiến mình không còn là Chúc Hạ Dương nữa.
Dạ Minh đưa tay lau nước mắt trên mặt Chúc Hạ Dương, nhẹ nhàng nói: "Nhìn thấy cô khóc, tôi sẽ đau lòng."
Chúc Hạ Dương cảm thấy người đàn ông trước mặt này thật sự khiến người ta không thể đoán ra, những lời nói dối lại có vẻ chân thành như vậy.
Ví dụ như sự thâm tình và thương nhớ nhàn nhạt trong mắt anh ta lúc này.
"Hạ Dương, chỉ tôi mới hiểu em, chỉ tôi mới quan tâm em nhất, người mà em có thể tin tưởng cũng chỉ có tôi."
Dạ Minh vừa nói vừa dùng một tay ôm Chúc Hạ Dương vào lòng, cứ như là anh đã dùng hết sức muốn khảm Chúc Hạ Dương vào cơ thể anh.
Mà Chúc Hạ Dương đã sắp không thở nổi, dùng tay đẩy anh ta cũng không ra.
Cô không biết Dạ Minh bỗng lên cơn thần kinh gì, lại còn không biết xấu hổ như vậy.