Nhật Ký Trấn Tà Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương (Dịch Full)

Chương 87 - Chương 87: Anh Còn Muốn Nhiều Hơn Nữa

Chương 87: Anh còn muốn nhiều hơn nữa




Quả nhiên cửa tiệm số 47 danh chính ngôn thuận trở thành cửa hàng nổi tiếng, thậm chí còn có cả những khách hàng đến từ nơi khác.

Trong tiệm có một soái ca nên số khách hàng nữ rất nhiều, buổi tối lúc sắp đóng cửa Mạc Thần dẫn theo một nữ sinh xuất hiện trong tiệm.

"Đây là bạn học của tôi, là hoa hậu giảng đường của Thanh Đại chúng tôi, tôi giúp mọi người mời đến đây."

"Xin chào mọi người, tôi tên Diệp Thanh Ninh, không có quá mức như cậu ấy nói đâu."

Diệp Thanh Ninh thật sự rất đẹp, gương mặt trứng ngỗng tiêu chuẩn, môi hồng răng trắng, da trắng xinh đẹp.

Quan trọng nhất là dáng người của cô ấy cũng rất đẹp, có thể nói là hoàn hảo.

"Mạc Thần, tôi thấy gần đây cậu rất bận, cậu và bạn học chẳng lẽ không cần học hành sao? Cậu đừng có mà làm phiền người ta."

Vẻ mặt của Chúc Hạ Dương rất thành thật, cứ như là một chị gái đang dạy dỗ em trai mình vậy.

"Không hề gì, người ta có tiếng có miếng, tài hoa và nhan sắc đều rất giỏi. Cậu thấy cô ấy xinh cỡ nào thì học giỏi cỡ đấy, hoàn toàn không cần phải lo lắng."

Mạc Thần nói xong cũng không quên nhìn về phía Diệp Thanh Ninh cười hì hì, mà Diệp Thanh Ninh cũng không phủ nhận.

Diệp Thanh Ninh cũng ở lại tiệm, vì là sinh viên năm ba nên Chúc Hạ Dương cũng cho phép cô ấy ở lại trong tiệm lúc rảnh rỗi.

Sau đó Mạc Thần đưa Diệp Thanh Ninh về trường học, mà Hiểu Uyển thì có vẻ bị hào quang của Diệp Thanh Ninh dọa sợ.

Tuy là cô ấy cảm thấy trong khoảnh khắc đó mình trở nên nhỏ bé không gì sánh được, nhưng mà thua tâm phục khẩu phục.

Chúc Hạ Dương đi tới vỗ nhẹ vai của Hiểu Uyển nói: "Yên tâm đi, em mãi mãi là người quan trọng nhất ở đây, có ý nghĩa đặc biệt."

"Vâng, cảm ơn chị Hạ."

Hiểu Uyển nhẹ nhàng cười, trong ánh mắt hiện lên sự ấm áp và hạnh phúc.

Tuy là cô ấy không nhìn thấy mắt của Chúc Hạ Dương, nhưng cô ấy biết ánh mắt của Chúc Hạ Dương cũng giống mình.

Bận rộn cả ngày, khi Chúc Hạ Dương về đến nhà thì không biết Y Bạch đã thu dọn xong từ bao giờ đang nằm trên sofa, đồng thời còn có thể nghe thấy được tiếng thở vô cùng nhẹ của anh ta.

Chúc Hạ Dương cũng nhanh chóng tắm rửa xong lên giường nằm.

"Chà..."

Cảm giác nằm lên giường thật sự rất thoải mái!

Có lẽ là do quá mệt mỏi nên Chúc Hạ Dương đã nhanh chóng ngủ mất.

Trong lúc đang mơ mơ màng màng, cô cảm giác trong phòng rất lạnh, có một cơ thể lạnh như băng vén chăn nằm xuống.

Không cần đoán cũng biết là ai.

Cô không thèm quan tâm, tiếp tục ngủ, nhưng trong lòng lại dâng lên cảm giác vui mừng khó hiểu.

Chúc Hạ Dương cảm thấy nhất định là mình đã điên rồi, rõ ràng là tên đó đáng ghét như vậy, khiến mình tức giận như vậy.

Lúc anh ta xuất hiện thì lòng mình lại cảm thấy mừng rỡ.

Mà Dạ Minh nghe thấy tiếng thở đều của Chúc Hạ Dương, ngửi mùi tóc vẫn chưa khô của cô, không tự chủ được sát lại gần hơn.

Anh chậm rãi nhấc tay lên đặt ngang hông của cô, tựa mặt mình vào lưng cô.

Chỉ lát sau, người trong lồng ngực giật giật người, anh lưu luyến lật sang bên cạnh.

Được rồi.

Vậy là đủ rồi.

Dạ Minh nhếch miệng cười hài lòng.

Nhưng mà anh lại cảm thấy như vậy không đủ, anh còn muốn nhiều hơn nữa.

Hôm sau mới sáng sớm Diệp Thanh Ninh đã đến trong tiệm, dù là mặc đồ nhân viên phục vụ thì cũng không thể lu mờ vẻ đẹp của cô ấy.

Nhưng mà người đẹp trai đến bùng nổ như Y Bạch lại phải luôn luôn nhắc về sự tồn tại của mình mới khiến người khác chú ý đến mình.

Điều này khiến Chúc Hạ Dương không khỏi nghi ngờ, liệu quá trình lớn lên của anh ta rất trắc trở không?

Có khi nào vì người khác không nhớ đến mình mà bị quên mất luôn không?

Thật đúng là thần kỳ.

"Chị Hạ, có người tìm chị."

Hiểu Uyển nhẹ nhàng gọi, sau đó Chúc Hạ Dương đi ra khỏi bếp.

Khách khứa thấy Chúc Hạ Dương đi ra thì đều nhìn sang.

Nhưng mà hình tượng của Chúc Hạ Dương vẫn như cũ, lúc nào cũng đeo một chiếc kính râm lớn và khẩu trang, phía dưới là gương mặt thế nào thì cũng chỉ dựa vào tưởng tượng của bản thân.

Trong phòng nghỉ, Chúc Hạ Dương rót trà cho Thanh Lăng.

Bình Luận (0)
Comment