Nhật Ký Trấn Tà Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương (Dịch Full)

Chương 93 - Chương 93: Soái Ca Cũng Đi Nặng

Chương 93: Soái ca cũng đi nặng




Dạ Minh vừa đi tới giá treo quần áo màu trắng bên cửa sổ vừa nói: "Bản thân còn chưa lo xong, còn muốn lo cho người khác."

Chúc Hạ Dương bĩu môi.

Thầm nghĩ tuy thực lực mình vẫn chưa giỏi nhưng mà mình làm việc đến nơi đến chốn.

Mình đã đồng ý giúp Thanh Lăng giải quyết việc của bà nội thì không thể chỉ giúp một nửa được.

Nên là cô quyết định đợi lát nữa sẽ phải đi tìm Thanh Lăng.

"Đuổi người đàn ông kia đi!"

"Đàn ông gì?" Chúc Hạ Dương có vẻ ngẩn ra.

"Người đàn ông ở phòng khách kia."

Lúc này Chúc Hạ Dương mới nhớ ra người anh nói là Y Bạch.

"Y Bạch vì tôi mới đến Thanh Phong, đuổi anh ta đi thì anh nói xem anh ta có thể đi đâu chứ, vậy thì tôi cũng quá vô tình rồi, tôi không làm..."

Chúc Hạ Dương vẫn chưa nói xong đã thấy thân thể Dạ Minh bỗng nhiên xuất hiện trước mắt, đè mạnh cô xuống ghế sofa.

Ánh mắt màu lam lạnh như băng khiến Chúc Hạ Dương có hơi sợ.

"Ở đây chỉ có thể có một mình tôi là đàn ông."

"Tại sao?" Đây chính là nhà của Chúc Hạ Dương cô, khi nào thì Dạ Minh có quyền quyết định?

"Tôi không thích, lý do này không đủ sao?"

"Anh tránh ra cho tôi."

Chúc Hạ Dương đẩy anh ra, đứng dậy đứng bên cạnh hung dữ nói: "Tôi sẽ không đuổi anh ta đi, dựa vào đâu chứ, anh cho rằng ai cũng vô tình như anh vậy sao?"

Nói xong Chúc Hạ Dương xoay người vào phòng.

Đàn ông quỷ quái gì chứ, khó hiểu!

Nhà của cô, bạn bè của cô, từ bao giờ đến lượt một người ngoài như anh ta làm chủ?

Nhưng mà nếu cẩn thận nghĩ kỹ lại thì hình như rất nhiều chuyện của mình bị anh ta làm chủ.

Chúc Hạ Dương vỗ vỗ đầu mình.

Chúc Hạ Dương ơi Chúc Hạ Dương... Mày nói xem trước đó mà là một người lạnh lùng đẹp trai mà, sao khi gặp phải tên quỷ độc tài này lại trở nên lúng túng như vậy?

Lúc chiều, Chúc Hạ Dương cảm thấy người mình vẫn còn hơi đau, nhưng mà vẫn không yên tâm chuyện Thanh Lăng nên muốn dẫn Y Bạch đi xem thử thêm một lần nữa.

Nhưng mà tìm một vòng trong cửa hàng cũng không thấy anh ta.

"Hiểu Uyển, em nói Y Bạch này sẽ không có cảm giác tồn tại thấp đến mức chúng ta không nhìn thấy anh ta chứ?" Chúc Hạ Dương tựa vào quầy giả vờ kinh ngạc.

"Không đâu, ban nãy em vừa thấy anh ta mà."

"Thật sao?"

Hiểu Uyển gật đầu, lúc này Diệp Thanh Ninh đi từ nhà kho ra không nhịn được oán trách nói: "Ở trong wc kìa, đã ngồi rất lâu rồi, tôi cũng đã đi xem thử ba lần rồi mà vẫn chưa ra! Tôi chỉ nghĩ đến chuyện soái ca băng thanh ngọc khiết cũng đi nặng thôi thì trong lòng đã thấy đau âm ỉ."

"Ha ha ha!"

Chúc Hạ Dương và Hiểu Uyển không nhịn được cười ha ha, sau đó Hiểu Uyển ngưng cười nhìn cô chằm chằm.

"Sao vậy Hiểu Uyển?"

Chúc Hạ Dương sờ sờ mặt mình nhìn Hiểu Uyển, cảm giác hẳn là có gì đó không ổn.

"Chị Hạ, em nhận ra chị thay đổi rồi."

"Thay đổi gì?"

Hiểu Uyển tỏ ra vẻ huyền bí đi ra quầy hàng, đi vòng quanh Chúc Hạ Dương, sau đó đợi đến lúc thấy vẻ mặt sốt ruột của Chúc Hạ Dương mới chậm rãi nói: "Nữ thần cao ngạo khó gần đã không còn lạnh lùng nữa."

"Đang nói gì vậy?"

Giọng của Mạc Thần vang lên, Chúc Hạ Dương vội vàng bước xuống ghế kéo Mạc Thần ra khỏi tiệm.

"Làm gì vậy, muốn đi hẹn hò với mình sao?" Mạc Thần cợt nhả nói.

Chúc Hạ Dương vừa kéo anh ta đi vừa nói: "Nghĩ hay nhỉ, cứ đi theo tôi là được rồi, là chuyện mà cậu thích."

Nghe vậy Mạc Thần có vẻ như đã hiểu là có chuyện gì đó, cũng không hỏi lại mà ngoan ngoãn đi theo Chúc Hạ Dương.

Vừa đến cách nhà Thanh Lăng không xa thì đã nghe được tiếng nhạc đám tang.

Chúc Hạ Dương bước nhanh hơn, cuối cùng dừng trước của nhà Thanh Lăng.

Bình Luận (0)
Comment