Nhìn di ảnh của bà nội Thanh Lăng, Chúc Hạ Dương có vẻ như là đã đoán trước nên cũng không kinh ngạc lắm.
Cũng đã đến mức đó thì thật sự phải chết, chỉ là bị con quỷ kia mạnh mẽ giữ lại hơi thở để ăn thịt sống mà thôi.
Chúc Hạ Dương tìm bóng dáng Thanh Lăng trong đám người, nhưng mà có tìm thế nào cũng không thấy.
"Xin hỏi cô tìm ai?"
Một người phụ nữ trung niên nhìn có vẻ tiều tụy đứng trước mặt Chúc Hạ Dương, nhìn viền mắt đỏ hoe của bà ấy thì có thể chắc chắn bà ấy là người thân của Thanh Lăng.
"Xin chào, tôi muốn tìm Thanh Lăng."
Vừa nghe đến tên của Thanh Lăng, người phụ nữ rõ ràng là hoảng hốt, trên gương mặt lộ vẻ khó xử.
"Thật xin lỗi, đêm qua cháu gái tôi đổ bệnh, bây giờ vẫn còn đang nằm trên giường. Cháu nói xem nhà họ Thanh này đã mắc phải tội nghiệt gì, mẹ tôi vừa mới qua đời thì cháu gái đã ngã bệnh."
Thanh Mai nói xong nước mắt lại chảy ra, sau đó một nam thanh niên trẻ đến đỡ lấy Thanh Mai.
"Thật ngại quá, dì của tôi quá đau lòng, có chuyện gì hai người có thể nói với tôi."
Người đàn ông khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, nhìn có vẻ lịch sự thanh nhã, có khí chất của công tử nhà giàu.
"Xin chào, tôi là Chúc Dương, là bạn của Thanh Lăng, tôi muốn gặp cô ấy có được không?"
Dựa theo lời của Thanh Mai vừa nãy thì nhất định là Thanh Lăng cũng đã xảy ra chuyện, cô nhất định phải gặp cô ấy để các nhận việc này.
"Vậy mọi người đi theo tôi."
Người đàn ông buông Thanh Mai ra nói: "Dì, cháu dẫn bọn họ đi tìm chú Thanh Vân và dì tiểu Lâm.
Người đàn ông ra hiệu với Mạc Thần và Chúc Hạ Dương sau đó dẫn hai người lên tầng hai.
"Làm sao bây giờ, Thanh Lăng và mẹ có biểu hiện giống nhau, chắc chắn là do có thứ gì đó, không phải Lăng Lăng nói là con bé nhìn thấy có thứ gì đó đi vào phòng của mẹ sao, chúng ta tìm người đến xem thử đi."
Một phụ nữ khóc nức nở nói, dường như có vẻ sụp đổ.
Người phụ nữ tên là Dương Tiểu Lâm, chính là mẹ của Thanh Lăng.
"Bốp!"
Tiếng bàn tay đập vào bàn khiến người phụ nữ hoảng hốt, cũng khiến ba người bên ngoài phòng nhìn nhau.
"Một phụ nữ như bà thì biết gì, Lăng Lăng và mẹ nhất định là đã bị bệnh truyền nhiễm khó chữa, bây giờ điều chúng ta cần làm là đưa Lăng Lăng đến bệnh viện cách ly chữa bệnh chứ không phải là tin vào những chuyện mê tín dị đoan."
"Mê tín dị đoan sao? Thanh Vân, tôi thấy là do ông đã làm quá nhiều chuyện trái lương tâm nên bây giờ lúc gặp báo ứng mới không thể tin! Tôi nói cho ông biết, mẹ đã chết rồi, tôi sẽ không để Lăng Lăng phải hy sinh vì chuyện ác của ông."
Người phụ nữ lấy tay lau nước mắt sau đó đứng dậy chuẩn bị ra ngoài lại bị Thanh Vân kéo lại.
"Bà đi đâu, bây giờ trong nhà đang hỗn loạn, xương cốt của mẹ cũng chưa lạnh, không phải là lúc cho bà làm hỏng chuyện, quản lý tốt chuyện trong nhà đi."
"Chú Thanh Vân, dì Tiểu Lâm, hai người này là bạn của Thanh Lăng, nói là đến thăm con bé."
Người đàn ông đi đến gõ cửa một cái, sau đó vợ chồng Thanh Vân cũng nhanh chóng lau nước mắt và ổn định lại tâm trạng.
"Cháu đi trước." Người đàn ông rời đi.
Chúc Hạ Dương nhìn cha mẹ của Thanh Lăng, cùng lắm cũng chỉ mới bốn hai bốn ba tuổi, dấu vết của năm tháng trên gương mặt cũng không quá rõ ràng.
"Xin chào, Thanh Lăng xảy ra chuyện gì sao, tôi muốn gặp cô ấy."
Chưa đợi cha mẹ của Thanh Lăng mở miệng, Chúc Hạ Dương đã hỏi.
Sắc mặt Thanh Vân cứng đờ, rõ ràng là đang tránh bé gì đó, Dương Tiểu Lâm cũng vội vàng nói: "Thật ngại quá, sức khỏe của Thanh Lăng không tốt đang nghỉ ngơi, có thể chờ con bé khỏe lại rồi quay lại sau không, gần đây trong nhà xảy ra chuyện nên cũng không thể tiếp đón hai người."
"Dì, cháu vừa nghe dì nói muốn tìm người xem thử cho Thanh Lăng, không biết cháu có được không?"
Chúc Hạ Dương lấy từ trong túi ra một lá bùa, một giây sau lá bùa trong tay đã bắt đầu bốc cháy.
Thấy thế Dương Tiểu Lâm vội vàng nhường đường.
"Dương Tiểu Lâm, bà mau đuổi bọn họ ra ngoài."
Thanh Vân ở phía sau hô to nhưng mà Dương Tiểu Lâm cũng không nghe theo mà tiếp tục dẫn Chúc Hạ Dương và Mạc Thần đến phòng của Thanh Lăng.