Phòng của Thanh Lăng giống với phòng của bà nội tối qua, tràn ngập khí đen.
Chúc Hạ Dương đi đến bên giường đưa tay sờ mặt của Thanh Lăng, lạnh lẽo đến tận xương.
"Giống như bà cụ, bị thứ gì đó bám vào người, kẻ này thật sự rất lợi hại, đêm qua tôi suýt chút nữa đã tiêu đời, nếu còn tiếp tục kéo dài thời gian thì con gái bà hẳn là sẽ có kết cục giống với bà nội của cô ấy."
Chúc Hạ Dương vừa nói vừa kéo tay phải của Thanh Lăng xem, bùa chú cô vẽ vẫn còn đó.
"May là hình vẽ bùa trong lòng bàn tay của cô ấy vẫn chưa mất, có thể tạm thời bảo vệ cô ấy nên quỷ ăn thịt chỉ có thể hút hết dương khí của cô ấy trước, xem ra tôi đến đúng lúc."
"Đại sư, cầu xin cô, nhất định phải mau cứu Lăng Lăng."
Dương Tiểu Lâm khóc, có vẻ như muốn quỳ xuống lại được Chúc Hạ Dương vội vàng đỡ lên.
"Dì lấy giúp tôi năm ngọn nến đỏ và một tờ giấy trắng đến đây, lấy thêm một bó nhang, ngay bây giờ."
Dương Tiểu Lâm chần chừ một chút sau đó lập tức đi chuẩn bị, giao cho Chúc Hạ Dương.
Dương Tiểu Lâm ra khỏi phòng khép của lại, nhìn Thanh Vân đứng ngoài cửa, bà ta chần chừ một chút nhưng vẫn đi ra.
"Ông đi làm việc trước đi, tôi đứng đây đợi Lăng Lăng."
Thanh Vân nhìn thoáng qua cửa phòng của con gái rồi đi xuống lầu.
Mà Chúc Hạ Dương ở trong phòng nhìn gương mặt xanh lét không một giọt máu của Thanh Lăng, có hơi bận tâm.
Cô đã từng được thấy sự lợi hại của quỷ ăn thịt này, tuy tối hôm qua được Dạ Minh cứu nhưng mà nếu đêm nay mình muốn đối phó chưa chắc đã may mắn như vậy!
"Mạc Thần, hay là cậu cũng tránh ra bên ngoài đi."
Mạc Thần khinh thường hừ một tiếng, lập tức lấy điện thoại di động ra nói: "Vậy cậu gọi tôi đến có ích gì, hơn nữa tôi đến để giúp mọi người mở rộng tầm mắt."
"Mọi người? Cậu nói cái gì vậy?"
Điều nên nói cũng đã nói, nếu Mạc Thần không nghe thì cô cũng không có cách nào khác, cứ tùy cậu ta thôi.
Chúc Hạ Dương xốc chăn của Thanh Lăng lên, mở tay chân của cô ấy ra, thắp năm cây nến dùng sáp nến cố định trên ở trán, cổ tay và cổ chân của cô ấy.
Mạc Thần thấy vậy không khỏi tặc lưỡi, mà Thanh Lăng nằm trên giường thì không hề có động tĩnh gì.
Sau đó Chúc Hạ Dương lấy một bó nhang ra châm lửa, dùng khói trắng nồng đậm hun lên người của Thanh Lăng.
"Cậu đang hun thịt khô à? Dù người ta không chết thì cũng bị cậu xông chết mất."
"Cậu câm miệng."
Chúc Hạ Dương cũng không để ý lắm đến lời của Mạc Thần, chỉ tập trung dùng nhanh trong tay xông từ đầu đến chân cả người của Thanh Lăng.
Sau đó Thanh Lăng bắt đầu co quắp cử động, thậm chí trên mặt còn có vẻ đau đớn.
Nhìn thấy cơ thể Thanh Lăng cử động, trong lòng Mạc Thần âm thầm lau mồ hôi.
Nếu như làm đổ nến hủy cả gương mặt thì chẳng phải Tiểu Hạ Dương sẽ bị oán hận cả đời sao?
Con gái nhà người ta cũng rất đau đớn.
Một lát sau, chỉ thấy Chúc Hạ Dương nhanh chóng cầm ngọn nến trên trán Thanh Lăng đi, sau đó dùng tờ giấy trắng che lên mặt cô ấy.
Thanh Lăng tiếp tục vùng vẫy trong đau đớn, chỉ thấy tờ giấy trắng như là bị nhuộm trong mực nước, dần dần chuyển thành màu đen.
Trên tờ giấy màu đen lập tức hiện ra một gương mặt.
Một gương mặt dữ tợn đáng sợ.
"Thả tao ra."
Giọng nói đứt đoạn khiến người nghe cảm thấy rất khó chịu.
Chúc Hạ Dương thuận tay lấy ra một cái bình lớn cỡ bằng quả đấm, vo tờ giấy lại thành viên rồi nhét vào đó đậy lại.
"Cứ vậy sao?"
Mạc Thần khó mà tin được, ban nãy tiểu Hạ Dương còn nói muốn mình tránh ra khỏi phòng.
Chỉ như vậy thì cần gì phải trốn?
"Không biết tại sao trong đầu tôi cứ như bị gắn chip vậy, trong một đêm đã biết được rất nhiều thứ vốn không biết. Hơn nữa tôi cũng cảm nhận được linh lực trong cơ thể cũng tăng lên rất nhiều, so sánh thì trước đó chỉ như cát trong sa mạc.