Chúc Hạ Dương không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao lại có chuyện kỳ diệu như vậy.
"Vậy không phải là cậu đã bật phần mềm hack sao?"
Mạc Thần nói, bắt đầu lấy điện thoại ra trêu ghẹo, trên màn hình còn đang chiếu video gì đó.
Chúc Hạ Dương chỉ nhìn sang, cũng không để ý, tiếp tục đi đến bên giường Thanh Lăng.
"Tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, tuy tôi cảm thấy rất kỳ lạ nhưng mà đây cũng chưa chắc đã là chuyện xấu, nói không chừng do sư phụ thấy tiến độ của tôi quá chậm nên đã giúp tôi một tay. Giống như là lần trước đã rót kiếm pháp vào đầu tôi vậy."
"Chà, sư phụ cậu lợi hại vậy sao, vậy thì bảo ông ấy dứt khoát nhồi hết tất cả vào đầu cậu là được, đỡ phải dạy cậu nữa."
Chúc Hạ Dương không trả lời Mạc Thần mà lấy những ngọn nến trên người Thanh Lăng xuống, lập tức biến ra một phần nước bùa đút cho cô ấy uống.
"Mở cửa để bà ấy vào đi."
Nghe vậy Mạc Thần mở cửa ra, Dương Tiểu Lâm vội vàng đi vào, bắt đầu kiểm tra con gái mình.
"Cô ấy sẽ không tỉnh lại nhanh như vậy, dì tìm chút gạo nếp trải trên người cô ấy, sau đó tìm chăn màu đỏ đắp lại."
Chúc Hạ Dương thu dọn đồ đạc của mình xong, nói tiếp: "Nhà của mọi người có kết duyên âm gì sao?"
Trên mặt của Dương Tiểu Lâm bỗng cứng ngắc, ánh mắt như đang tránh né gì đó.
"Dì có nói hay không cũng không sao, nếu đã kết mà không giải, không xử lý tốt thì nhà này vẫn sẽ có chuyện."
Nói xong Chúc Hạ Dương xoay người đi ra ngoài, đi được hai bước lại dừng lại quay đầu nói: "Đúng rồi, tốt nhất là tìm vài người đàn ông đến phòng ngồi một đêm."
Sau đó Chúc Hạ Dương và Mạc Thần rời khỏi nhà Thanh Lăng.
Chuyện của nhà bọn họ, có muốn giải quyết hay không là do họ quyết định, ban đầu cô giúp Thanh Lăng chỉ vì tình cảm mà cô ấy dành cho bà nội.
Mà Chúc Hạ Dương cũng nhận ra Thanh Lăng là một cô gái tốt, là một đứa con ngoan, cô hẳn là nên giúp cô ấy.
Nhưng mà cha mẹ của cô ấy thì không cần thiết.
Quay lại trong tiệm, Mạc Thần cũng không quay về trường học ngay, Chúc Hạ Dương cầm cái bình kia đi lên lầu.
Cầm bình trong tay, Chúc Hạ Dương không biết nên xử lý thứ này thế nào.
Có vẻ như mình giữ lại cũng không có ích lợi gì, nếu không cẩn thận thả ra thì sẽ gây phiền phức.
Trong lúc đang khó nghĩ thì Dạ Minh xuất hiện sau lưng cô, giật mất bình trong tay cô.
"Thế nào, rất có cảm giác thành công?" Dạ Minh cầm bình đi đến trước mặt Chúc Hạ Dương, vẻ mặt chứa ý cười khó hiểu.
"Đó là điều tất nhiên, dựa vào sức của mình để làm ra thành quả thì tất nhiên sẽ có cảm giác thành công rồi, không giống vài người chỉ biết cướp mất thành quả của người khác."
Dạ Minh nhìn chăm chú Chúc Hạ Dương không nói gì, khẽ cười một cái, đặt cái bình lên bàn.
"Để tôi giúp em để dành chút thành quả."
Nói xong Dạ Minh dùng tay ôm Chúc Hạ Dương vào lồng ngực, từ sau lưng nắm tay phải của cô lại, mở nắp bình ra.
"Này, anh làm gì vậy?"
Chúc Hạ Dương bị hành động bất ngờ của Dạ Minh dọa sợ, trên mặt ửng đỏ.
Thật ra chính cô cũng không hiểu, động tác thân mật hay hành động mở nắp, là hành động nào khiến mình hoảng hốt.
Dạ Minh không nói gì, tay kia cầm lấy tay trái của Chúc Hạ Dương, nhấc viên giấy trong bình ra ngoài.
Cuộn giấy bốc lên khói đen, không ngừng lăn lóc trên bàn.
"Thả tôi ra, thả tôi ra..."
Dạ Minh liếc mắt nhìn Chúc Hạ Dương đang ngẩn ra, cong môi cười.
Anh lấy bàn tay bị túm ở sau lưng Chúc Hạ Dương ra chạm vào viên giấy.
Chúc Hạ Dương sợ đến nỗi rụt tay về, lại bị Dạ Minh nắm thật chặt.
Tuy là con quỷ này đã bị mình bắt lại nhưng mà nghĩ đến chuyện bị nhập tối qua, bắt Chúc Hạ Dương phải chạm vào nó thì trong lòng cô vẫn còn cảm thấy sợ hãi.