Tay của Chúc Hạ Dương và Dạ Minh đều được bao phủ bởi một màu xanh nhạt, Chúc Hạ Dương hơi ngạc nhiên nhìn hình ảnh trước mắt.
Cùng với bàn tay chậm rãi nâng lên của hai người, một cái đầu người màu đen lò ra, cuối cùng là hơn nửa người đen kịt lộ ra ngoài.
Chúc Hạ Dương không biết Dạ Minh muốn làm gì, nhìn anh với ánh mắt lo lắng.
Dạ Minh và Chúc Hạ Dương liếc nhìn nhau một cái, trong ánh mắt anh như có sự dịu dàng vô tận, nhưng giây tiếp theo lại quay đầu đi.
Nhìn gò má tinh tế của anh, Chúc Hạ Dương cảm giác như ánh mắt thâm tình ban nãy chỉ là ảo giác của mình.
Mặc dù cô tình nguyện tin tưởng nhưng mà mỗi lần nhớ đến sự lạnh lùng ngày hôm đó của anh thì trong lòng cô lại âm thầm nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo.
Ánh sáng ngày càng mạnh, quỷ ăn thịt cũng không cầu xin mà chỉ không ngừng phát ra những tiếng kêu gào thảm thiết.
Giống như là đã không thể nói thành lời.
"Nhìn rõ đây."
Dạ Minh vừa dứt lời thì chỉ nghe một tiếng "rắc" vang lên, quỷ ăn thịt bị nghiền nát như thủy tinh vậy.
Biến thành từng hạt nhỏ trong suốt nổi bồng bềnh giữa không trung.
"Anh làm gì vậy?"
Dạ Minh ung dung buông tay cô ra, nhàn nhạt trả lời: "Giúp em tiễn nó đến nơi nó nên đến."
"Theo tôi biết thì quỷ hồn yêu tà biến thành tinh phách thì không khác gì bị hồn phi phách tán cả, tinh phách phải ngưng kết một nghìn năm mới có thể đầu thai chuyển kiếp."
Chúc Hạ Dương nhíu mày nhìn Dạ Minh, tuy là con quỷ này sau khi chết đã tích tụ rất nhiều oán khí, sớm đã không thể nào xuống âm phủ luân hồi, nhưng mà bây giờ ngay cả quỷ cũng không thể làm được.
Chúc Hạ Dương vừa nhìn thấy gương mặt của nó, không phải là con quỷ mà đêm qua đã nhập vào mình.
Xem ra vấn đề của nhà Thanh Lăng rất lớn, lại còn có thể tụ tập được nhiều quỷ ăn thịt như vậy.
Chúc Hạ Dương cũng nghĩ không ra rốt cuộc là thứ gì mới có thể dẫn dụ được những thứ quỷ hại người không đơn giản như vậy.
"Những ác quỷ này ở lại dân gian rất lâu, mặc kệ lúc còn sống đáng thương đến mức nào thì sau khi chết cũng đã dính phải rất nhiều thứ ô uế và tà niệm, lúc đến địa phủ cũng phải gánh chịu càng nhiều hình phạt đau đớn hơn nữa, nên là em đánh tan chúng thì không chỉ tăng tu vi của em mà còn giải thoát cho chúng.
Đúng nhỉ, có khi trôi dạt ngàn năm ở thế gian còn nhẹ nhàng hơn những hình phạt dưới địa ngục kia.
Chúc Hạ Dương ngồi yên nhìn sang một bên, không để ý đến Dạ Minh nữa.
Lúc này Chúc Hạ Dương lại cảm nhận được một cảm giác quen thuộc, cứ như rất nhiều năm về trước ở một nơi nào đó, cô cũng đã từng nghe ai đó nói với mình câu nói giống vậy.
Dạ Minh nhìn... vào đôi mắt trắng và cả lông mi dài đậm của cô.
Chúc Hạ Dương lúc này cực kỳ giống cô ấy.
"Thật ra những ác quỷ này ngay cả tư cách xuống địa ngục cũng không có, giống như con người vậy, nếu như đã chọn một con đường thì phải chuẩn bị sẵn tâm lý bị trừng phạt."
"Nếu như bọn chúng đều không thể tha thứ được, vậy người giết chết bọn chúng như tôi có phải càng nghiệp chướng nặng nề không?"
cdh nhìn Dạ Minh, vấn đề này có vẻ như một trò đùa nhưng mà Chúc Hạ Dương lại vô cùng nghiêm túc.
Tuy là giết chết ác quỷ thì bản thân không cần phải có cảm giác có tội, nhưng mà lúc này trong lòng cô lại thương hại cho những con quỷ đó.
Giống như con người vậy, mặc kệ đã phải chịu đựng ấm ức thế nào, bất đắc dĩ đến mức nào, một khi vi phạm pháp luật thì cũng sẽ bị trừng phạt.
Mà hình phạt dành cho ma quỷ còn nghiêm khắc hơn hình phạt của con người, dù có bị giết chết cũng không ai thương xót.
"Em không có tội."
"Chỉ mong là vậy!"
Chúc Hạ Dương nói xong đứng dậy đi xuống lầu, Dạ Minh nhìn bóng lưng của cô một lúc lâu sau vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Cô ngày càng giống cô ấy, lúc này Dạ Minh có hơi chần chừ.
Nếu như cô ấy đã quay về thì mình sẽ vui vẻ sao, hay là Chúc Hạ Dương của hiện tại mới tốt?