Cuối cùng cửa tiệm cũng được rảnh rỗi một lát, Hiểu Uyển mở máy tính ra đổi nhạc khác cho quán, sau đó lên mạng tìm kiếm gì đó.
Vừa mở web ra đã thấy hầu như là những tiêu đề giống nhau, còn có một video phổ biến.
Hiểu Uyển xem sơ qua một lần rồi lập tức vào bếp gọi Chúc Hạ Dương lên.
"Sao thế?"
"Chị Hạ chị mau nhìn đi, tại sao lại có nhiều vậy chứ?"
Hiểu Uyển vừa nói vừa đưa laptop cho Chúc Hạ Dương xem, ánh mắt Chúc Hạ Dương sau kính râm bỗng trở nên sắc bén.
"Lại dám chụp lén tôi, đúng là ngứa đòn mà." Chúc Hạ Dương nói xong siết chặt tay hơn vài phần.
Hiểu Uyển lập tức hiểu được là sắp xảy ra chuyện rồi, xem ra ít nhất một người lại phải đi đời.
Chỉ một lát sau, Chúc Hạ Dương chuẩn bị quay lại vào bếp thì lại thấy Lưu Nhất Thiên đi từ ngoài vào.
Tuy Lưu Nhất Thiên mặc đồng phục cảnh sát nhưng lại chỉ đến một mình.
Khi ông thấy Chúc Hạ Dương thì mỉm cười, sau đó có vẻ hơi khó xử.
"Hạ Dương, xin lỗi, vẫn chưa có tin tức của bà nội cháu."
Chúc Hạ Dương tháo khẩu trang xuống để lộ ra gương mặt xinh đẹp: "Không sao, từ từ sẽ tìm được mà, cảm ơn chú."
Lâm Tam Cô đã mất tích lâu như vậy, tuy là Chúc Hạ Dương cũng rất lo lắng nhưng mà cô cũng biết Tiêu Nhất Thiên vẫn đang giúp mình hỏi thăm tin tức.
Với lại nếu như bà nội không mất tích một cách bình thường thì chắc chắn là điều tra như vậy vốn không có tác dụng."
Lưu Nhất Thiên không hề từ bỏ việc giúp mình tìm bà nội đã khiến Chúc Hạ Dương rất cảm động.
"Còn cả những video trên mạng nữa, trước đó chú đã dùng sức mạnh của cảnh sát để quét sạch nhưng mà thật ra vẫn không hề có tác dụng.
Chúc Hạ Dương lắc đầu tỏ vẻ không có việc gì.
Nếu là trước đó thì Chúc Hạ Dương vẫn còn lo lắng điều này, nhưng mà bây giờ cô lại không hề lo lắng.
Bởi vì hình như Mạc Thần có tính toán gì đó.
"Đúng rồi, có chuyện gì thì có thể tìm chú, trước đó cháu giúp chú nhiều như vậy, tất nhiên là chú cũng sẽ không gây cản trở cháu."
"Cháu có lấy tiền, không tính là giúp đỡ."
Chúc Hạ Dương vừa nói vừa đóng gói một cái bánh kem đặt lên quầy.
"Lúc về chú cầm theo cái này đi, thù lao lần trước quá nhiều, tiền thừa dư sức mua một phần."
Lưu Nhất Thiên nhìn thoáng qua cái bánh kem, lại liếc nhìn Chúc Hạ Dương, lập tức cười cười.
"Cháu cũng đã tiễn chú, vậy chú đành đi trước vậy."
Nhìn Lưu Nhất Thiên đi rồi, rất lâu sau Chúc Hạ Dương vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Chỉ lát sau Lưu Nhất Thiên lại đột nhiên quay lại, thở hổn hển nhìn Chúc Hạ Dương.
"Quên đồ gì sao?"
Lưu Nhất Thiên lắc đầu, nhìn Chúc Hạ Dương với vẻ mặt sốt ruột.
"Phát hiện một thi thể."
Trên thế giới mỗi ngày đều có rất nhiều người chết, tất nhiên cách tử vong cũng khác nhau, nên dù là nghe có người chết thì Chúc Hạ Dương cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
"Ở nghĩa địa Tây Sơn."
"Sao cơ?"
Chúc Hạ Dương hoảng hốt.
Bốn chữ này là thứ mà cô không muốn nghe nhất lúc này.
Lần trước lúc đi cứu Mạc Thần, nếu không phải Y Bạch đột nhiên xuất hiện thì có lẽ cả ba người đều đã chôn xác ở đó rồi.
Bây giờ ở đó lại biến thành hiện trường vụ án!
"Chú cũng vừa nhận được điện thoại, chú muốn đưa đạo sĩ mặc đồ trắng kia đi cùng, được không?"
"Được, cháu cũng cùng đi." Chúc Hạ Dương vội vàng tháo tạp dề ra đi thay quần áo.
Lưu Nhất Thiên sửng sốt, cũng không ngăn cản.
Thấy những ảnh chụp và video trên mạng thì ông ấy đã biết Chúc Hạ Dương vẫn còn tiếp tục.
Khi Chúc Hạ Dương đi ra thì đeo túi của mình lên, cũng gọi Y Bạch theo.