Nhật Ký Tư Mật Bị Phát Hiện

Chương 33

"Về nhà rồi nói." Tống Ngạn Minh giữ vẻ mặt cứng nhắc.

Tống Ngạn Minh luôn có vẻ mặt cứng rắn như vậy, Bùi Hiểu Vũ cũng dần quen với điều đó, cậu chỉ chú ý xem Tống Ngạn Minh có tránh đi hay biểu hiện vẻ mặt khó chịu, không kiên nhẫn hay không.

Không có, bây giờ không có.

Bùi Hiểu Vũ khẽ kêu, dính sát vào Tống Ngạn Minh, cả người gần như đã dán vào hắn, nhưng Tống Ngạn Minh không đẩy cậu ra, Bùi Hiểu Vũ cười, hai tay vòng qua eo Tống Ngạn Minh.

Cậu ngẩng đầu lên nhìn mặt Tống Ngạn Minh, chỉ thấy một hàm dưới cứng nhắc.

Bùi Hiểu Vũ cảm thấy mình đã thành công, không nói gì, lặng lẽ ôm một lúc. Cậu cảm nhận thấy cơ thể Tống Ngạn Minh dần dần thư giãn nhưng vẫn còn căng thẳng.

Vậy hôm nay cứ vậy đi.

Bùi Hiểu Vũ buông ra, "Đi thôi."

Tống Ngạn Minh thở phào nhẹ nhõm, đưa tay mở cửa.

Nhân viên của Kim Á thấy họ lần lượt bước ra, ai nấy đều chuyên tâm vào công việc, không dám nhìn.

Bùi Hiểu Vũ đi theo Tống Ngạn Minh, nói với quản lý rằng mình đi trước.

Quản lý lễ phép nói "Dạ, cậu đi thong thả." rồi lại nói "Giám đốc, ngài đi cẩn thận." Tống Ngạn Minh không quay mắt, chỉ lặng lẽ bước ra ngoài.

Tống Ngạn Minh luôn như vậy khi ở bên ngoài, không phải là kiểu người dịu dàng, dễ gần.

Nhìn Tống Ngạn Minh lạnh lùng như vậy, Bùi Hiểu Vũ đột nhiên cảm thấy tiên sinh có chút đáng yêu. Mặc dù hai chữ này dùng để miêu tả Tống Ngạn Minh có vẻ hơi khó tin, nhưng nghĩ đến việc trước khi ra ngoài tiên sinh bị mình chặn ở cửa và đùa giỡn, Bùi Hiểu Vũ cảm thấy có thể dùng một lần cũng không sao.

Mấy ngày trước tuyết rơi đã bắt đầu tan, nhiệt độ khi tuyết tan còn thấp hơn lúc tuyết rơi, vừa ra ngoài, Bùi Hiểu Vũ bị không khí lạnh làm ho.

Sau khi bị bệnh, Bùi Hiểu Vũ liên tục gặp các bệnh vặt, có vẻ đúng như bác sĩ đã nói là đã làm tổn thương cơ thể, Bùi Hiểu Vũ cũng cảm thấy tiếc, cậu không thích cảm giác yếu ớt khi bị bệnh.

Tống Ngạn Minh quay đầu lại, nói: "Sao cậu mặc ít thế?"

Bùi Hiểu Vũ: "Tôi không lạnh đâu."

Tống Ngạn Minh giơ tay lên, "Không lạnh sao cứ ho mãi thế, nhanh lên xe."

Bùi Hiểu Vũ giải thích: "Là vì trước đây bị bệnh."

Tống Ngạn Minh vốn định nói thêm gì đó nhưng khi Bùi Hiểu Vũ nhắc đến việc cậu đã bị bệnh, Tống Ngạn Minh biết có liên quan đến mình nên không nói thêm nữa.

Đến bên xe, Bùi Hiểu Vũ vô thức định lái xe, mở cửa xe thì Tống Ngạn Minh đột nhiên gọi cậu lại.

"Để tôi lái, cậu ngồi ghế phụ."

"Tôi không sao đâu." Bùi Hiểu Vũ nói, định leo vào xe.

Tống Ngạn Minh nhíu mày, nghĩ trong đầu Bùi Hiểu Vũ sao lại không nghe lời vậy, bước lên hai bước, nắm lấy cổ áo Bùi Hiểu Vũ, "Ra ngoài."

Bùi Hiểu Vũ vâng một tiếng, ngồi vào ghế phụ.

Đúng lúc chuẩn bị ăn tối, trên đường có không ít người đi bộ, trong xe im lặng, không ai nói gì, Bùi Hiểu Vũ lén lút quan sát Tống Ngạn Minh, không biết tiên sinh có giận không.

"Bùi Hiểu Vũ."

"Dạ?"

Tống Ngạn Minh không đeo găng tay, dùng tay trần lái xe, rất lạnh, hắn gọi tên Bùi Hiểu Vũ rồi ngập ngừng một chút, nói: "Dạo này cậu rất không nghe lời."

"Tôi nghe lời mà, tiên sinh." Bùi Hiểu Vũ phản đối.

Tống Ngạn Minh: "Cậu nghe lời? Vậy sao tôi bảo không ôm tôi cậu lại không nghe? Bảo không lái xe cậu cũng không nghe?"

Bùi Hiểu Vũ trả lời: "Yêu rồi thì không được ôm sao?"

"........" Tống Ngạn Minh có chút bực mình nhưng không làm gì được, nói: "Đừng lái xe nữa!"

Bùi Hiểu Vũ giải thích nghiêm túc: "Vì trước đây lúc nào tôi cũng lái xe, ngài là tiên sinh, là ông chủ, sao có thể để ngài lái xe được chứ?"

Tống Ngạn Minh bắt được điểm mâu thuẫn trong lời cậu: "Nhưng tôi cũng là người yêu của cậu mà."

Giọng điệu của Tống Ngạn Minh không được dễ chịu, mang chút không kiên nhẫn nhưng không hiểu sao Bùi Hiểu Vũ lại cảm thấy rất vui khi nghe thấy.

Cậu khẽ mím môi cười, lặng lẽ tận hưởng một lúc.

"Ừm?" Tống Ngạn Minh cảm thấy mình đã rất nghiêm khắc rồi.

Bùi Hiểu Vũ lập tức mềm mỏng xin tha: "Tôi sai rồi, tiên sinh. Sau này tôi sẽ nghe lời ngài."

Tống Ngạn Minh hài lòng, cũng mỉm cười: "Được, vậy từ giờ không được có hành động thân mật với tôi mà chưa được phép."

"Á...." Bùi Hiểu Vũ buồn bã đáp.

Tống Ngạn Minh nín cười, không nói gì thêm.

Khi về đến nhà, dì Đường vẫn chưa nấu xong bữa tối, đang trong bếp nói: "Dì đã chưng tổ yến, đang nấu cơm nên không ra được, Hiểu Vũ, cháu lấy giúp dì."

Bùi Hiểu Vũ đứng dậy định vào bếp nhưng bị Tống Ngạn Minh giữ lại.

"Cậu ngồi đó đi."

"Ồ."

Tống Ngạn Minh về nhà liền cởi áo khoác, chỉ mặc áo len cao cổ màu đen bó sát, được nhét gọn trong thắt lưng, làm nổi bật vòng eo thon gọn. Nhìn từ phía sau, dáng người của hắn đúng là chuẩn hình tam giác ngược, vòng hông cũng nở nang.

Bùi Hiểu Vũ chống cằm, cười ngây ngốc.

Cậu nghĩ, tiên sinh đúng là người đàn ông được trời định, đẹp trai một cách tự nhiên.

Dì Đường không biết Tống Ngạn Minh vào bếp, đang bận xào thức ăn trong chảo, không quay đầu lại mà chỉ dẫn: "Tổ yến ở trong nồi hấp, nóng lắm, lấy khăn lót mà nhấc."

"Khăn lót ở đâu?" Tống Ngạn Minh hỏi.

Dì Đường quay đầu lại, ngạc nhiên: "Sao tiên sinh lại vào đây?"

Tống Ngạn Minh: "Lấy tổ yến."

Dì Đường: "Hiểu Vũ đâu?"

Làm gì có chuyện để chủ nhà vào bếp! Dì Đường làm giúp việc từ lúc mười mấy tuổi, chưa từng thấy nhà nào chủ nhân tự vào bếp lấy đồ.

"Cậu ấy ở ngoài." Tống Ngạn Minh không để tâm, vốn dĩ hắn không thích mấy lề thói phong kiến, ở London cũng từng tự nấu ăn.

Dì Đường đưa khăn lót cho hắn, lẩm bẩm: "Sao lại để tiên sinh vào lấy....."

Tống Ngạn Minh dùng khăn lót bưng một chén tổ yến ra, đặt trước mặt Bùi Hiểu Vũ, rồi lại vào bếp lấy một chén cho mình.

Hành động rất tự nhiên, Bùi Hiểu Vũ thấy hơi mới lạ.

"Tiên sinh, mấy chuyện này để tôi làm là được." Bùi Hiểu Vũ vừa nói vừa uống một ngụm tổ yến.

"Ừ." Tống Ngạn Minh không nói gì thêm.

Trong bữa ăn, Bùi Hiểu Vũ mấy lần ho, ăn uống cũng không ngon miệng, ăn được rất ít. Dì Đường bèn nói nhiều hơn, liên tục khuyên cậu ăn thêm một chút. Bùi Hiểu Vũ đáp "Vâng vâng" rồi cố gắng gắp thêm đồ ăn.

Nhưng không có khẩu vị, ăn nhiều cũng không thoải mái.

Đồ ăn trong bát cậu cứ gắp tới gắp lui, khó khăn lắm mới đưa vào miệng, nhai một cách máy móc.

"Không muốn ăn thì đừng ăn nữa." Tống Ngạn Minh đột nhiên lên tiếng.

Bình thường, việc trong nhà dì Đường lo là chính, chuyện không liên quan đến hắn thì hắn hiếm khi mở miệng.

Hôm nay lại nói thế, dì Đường tuy lo lắng nhưng không nói gì thêm.

Sau bữa tối, hai người lớn dọn dẹp bếp xong thì về phòng nghỉ ngơi.

Bùi Hiểu Vũ ngồi bên bàn ăn, chờ nước nguội bớt để uống thuốc.

Tống Ngạn Minh ngồi trên sofa, cách một tủ kính nhìn xa xa bóng dáng ngoan ngoãn ngồi đó của Bùi Hiểu Vũ.

Hắn rất muốn quan tâm đến cậu, một kiểu quan tâm khác trước đây, nhưng lại lúng túng, không biết bắt đầu từ đâu.

Trước đây, họ giống như chủ và tớ, toàn là Bùi Hiểu Vũ chăm sóc hắn.

Nhưng giờ lại có thêm một tầng quan hệ khác, Tống Ngạn Minh suy nghĩ rất lâu, hắn cảm thấy quan hệ người yêu nên đặt trên mối quan hệ chủ - tớ.

Vì thế, khi Bùi Hiểu Vũ nói muốn đi ngủ, Tống Ngạn Minh chủ động nói: "Tôi sẽ ở bên cậu một lúc."

Ban ngày Bùi Hiểu Vũ khá tỉnh táo nhưng sau bữa tối thì cả người uể oải.

"Ở bên tôi?" Bùi Hiểu Vũ chớp mắt, "Ở bên thế nào?"

Tống Ngạn Minh vốn định đối xử dịu dàng với cậu, giờ chỉ biết nghiến răng nghĩ mình lỡ lời.

Bùi Hiểu Vũ: "Nhưng tôi bệnh rồi mà, tiên sinh."

Tống Ngạn Minh bất lực: "Là ngồi bên cạnh thôi."

Bùi Hiểu Vũ nằm xuống giường, Tống Ngạn Minh thấy cậu đắp chăn không cẩn thận, liền chỉnh lại.

Khi chỉnh chăn, hắn phát hiện giường của cậu khá cứng.

"Lót ít thế này, sao ngủ ấm được?" Tống Ngạn Minh nói.

Nói xong lại ấn thử, "Bảo dì Đường lót thêm một lớp nữa."

Bùi Hiểu Vũ cảm nhận giường, nói: "Cũng ổn mà, ngủ một lát sẽ ấm thôi, khụ khụ. Với lại dì Đường ngủ rồi, mai nói sau, khụ khụ."

Vừa nói không sao, vừa ho không ngừng.

Phòng này nằm ở tầng một, mùa hè thì mát mẻ nhưng mùa đông lại ẩm ướt và lạnh lẽo.

Tống Ngạn Minh nhíu mày, kéo ghế ngồi cạnh giường.

Bùi Hiểu Vũ không hiểu sao, nằm mãi mà chăn vẫn không ấm lên. Dù tiên sinh chịu ở bên khiến cậu vui nhưng không thể cứ thế mãi.

"Tiên sinh đi ngủ đi, tôi không lạnh, một lát là ngủ thôi."

Tống Ngạn Minh không nói gì, đưa tay vào chăn, chạm vào cổ tay lạnh ngắt của Bùi Hiểu Vũ.

Bùi Hiểu Vũ run lên.

Tống Ngạn Minh: "Không lạnh mà run cái gì."

Bùi Hiểu Vũ bĩu môi.

"Thế này bệnh không khỏi được." Tống Ngạn Minh nói, đứng dậy định tìm chăn bông trong nhà để lót thêm.

Bùi Hiểu Vũ thấy tiên sinh định đi, theo phản xạ đưa tay giữ lại: "Tiên sinh đi đâu?"

Vẻ bám víu của cậu khiến Tống Ngạn Minh cảm thấy rất thỏa mãn.

Tống Ngạn Minh: "Sao vậy?"

Bùi Hiểu Vũ vốn định hôm nay chỉ nắm tay và ôm một chút là đủ, nhưng Tống Ngạn Minh lại hết lần này đến lần khác cho cậu cơ hội tiếp cận.

"Hay là tiên sinh sưởi ấm giường giúp tôi?"

Tống Ngạn Minh: "Hả?"

Bùi Hiểu Vũ: "Không được sao?"

Tống Ngạn Minh hất tay Bùi Hiểu Vũ ra: "Tất nhiên là không được!"

"Khụ khụ."

"........."

Tống Ngạn Minh chống hông, đi qua đi lại vài bước bên mép giường.

Hắn nghiêm giọng: "Nhưng không được động vào tôi."

Bùi Hiểu Vũ gật đầu lia lịa, "Nhất định, nhất định."

Đầu càng nặng trĩu, trên người Tống Ngạn Minh vẫn còn thoang thoảng mùi nước hoa và thuốc lá, cứ như thế nằm xuống giường của Bùi Hiểu Vũ.

Bùi Hiểu Vũ không dám động đậy, sợ lỡ chạm vào Tống Ngạn Minh rồi tiên sinh lại nổi giận.

"Thứ năm tuần sau Lý Tướng Như tổ chức dạ tiệc trên du thuyền năm nay." Tống Ngạn Minh lên tiếng.

"Vâng, tôi biết."

Tống Ngạn Minh: "Nếu cậu chưa khỏi ảm thì đừng đi."

"Tôi muốn đi." Bùi Hiểu Vũ nói ngay.

Dạ tiệc trên du thuyền không giống với các bữa tiệc chính thức tổ chức ở Nam Phổ, ra biển rồi chẳng ai kiểm soát, có rất nhiều hành vi vượt chuẩn. Lý Tướng Như mỗi năm nhờ đó mà kiếm được không ít mối quan hệ và lợi lộc; trên du thuyền đầy rẫy những trai xinh gái đẹp, ăn uống no say rồi lại cờ bạc, bừa bãi. Năm nào cũng có không biết bao nhiêu người lao vào Tống Ngạn Minh.

Tống Ngạn Minh mỉm cười: "Cậu đang bệnh mà."

Bùi Hiểu Vũ vội đáp: "Sẽ khỏi ngay thôi."

Tống Ngạn Minh: "Ừ."

Khi đã làm ấm xong giường, Tống Ngạn Minh quấn Bùi Hiểu Vũ lại như một cái bánh chưng, chuẩn bị tắt đèn lên lầu ngủ.

Lúc làm ấm giường, Bùi Hiểu Vũ rất ngoan, không quấn lấy đòi ôm ấp hay sờ mó lung tung, khiến Tống Ngạn Minh hài lòng.

"Tiên sinh."

"Sao thế?"

Bùi Hiểu Vũ nhìn vào cơ ngực căng đầy của Tống Ngạn Minh. Ban đầu cậu định nói chúc ngủ ngon, nhưng mở miệng lại thành: "Hôn chúc ngủ ngon đi."

Tống Ngạn Minh sa sầm mặt, muốn bắt Bùi Hiểu Vũ bỏ vào nồi hấp luôn.

"Không!" Tống Ngạn Minh nói xong, đóng sầm cửa bỏ đi.

Bùi Hiểu Vũ cũng không giận, chỉ cười mỉm. Cơ hội còn nhiều mà.

-

Mấy ngày sau, bệnh của Bùi Hiểu Vũ đỡ hơn một chút, cậu lại đến tìm Sở Hồng Triết để nói "chia tay" nhưng Sở Hồng Triết không có nhà. Đến công ty hỏi thì mới biết anh ta đã đi công tác ở Nam Kinh.

Ngược lại, Tống Ngạn Minh đã mời Lục Hách Na đến nhà bàn chuyện. Khi Bùi Hiểu Vũ về đến nơi thì vừa lúc họ nói xong.

Thì ra Tống Ngạn Minh muốn nhanh chóng hủy hôn ước.

Những thứ Lục Hách Na cần đều đã lấy được, hai người bàn bạc chi tiết, dự định nhờ Kim Thành đăng báo công khai.

"Hiểu Vũ về rồi?" Lục Hách Na gọi cậu, Bùi Hiểu Vũ chào lại, khi nhìn sang Tống Ngạn Minh liền thấy tiên sinh đang rất vui vẻ.

Bùi Hiểu Vũ xách hai hộp bánh ngọt mới mua về, lấy ra bày lên bàn trà, thấy tách trà của hai người đã cạn thì rót thêm trà cho họ.

Lục Hách Na để ý, ăn một miếng bánh rồi đứng dậy: "Tôi phải đi rồi, tối nay có hẹn."

"Tiễn khách đi, Hiểu Vũ." Tống Ngạn Minh nói.

Bùi Hiểu Vũ định tiễn nhưng Lục Hách Na giữ cậu ngồi xuống, "Không cần, không cần."

Nói xong còn cố ý trêu chọc Tống Ngạn Minh: "Tống Ngạn Minh, anh đối xử với vợ mình như thế đấy à? Sai vặt hết nước chấm luôn, thật là!"

Tống Ngạn Minh: "......."

"Hiểu Vũ, hẹn gặp lại trên du thuyền nhé!" Lục Hách Na nói xong liền đi ngay, không để Tống Ngạn Minh kịp phản ứng.

"Không sao, không sao." Bùi Hiểu Vũ nhẹ nhàng an ủi tiên sinh.

Tống Ngạn Minh nghiến răng không nói, cầm tách hồng trà trong tay cũng không uống.

Hắn không thể chấp nhận. Không thể chấp nhận được chuyện mình không phải một người đàn ông tốt.

"Tôi đối xử với cậu tệ lắm sao?" Tống Ngạn Minh hỏi.

Bùi Hiểu Vũ giúp tiên sinh đặt tách trà xuống, tiện thể nắm lấy tay tiên sinh, ngồi gần sát lại: "Không đâu! Rất tốt mà!"

Cậu còn nói thêm: "Có lẽ cô Lục hiểu lầm, tôi thích phục vụ ngài như thế này."

"Xì...." Tống Ngạn Minh bật cười.

Bùi Hiểu Vũ nhìn quanh nhà thấy không ai, liền ôm cánh tay Tống Ngạn Minh, dụi dụi.

Ngày nào cũng bị sờ mó hoặc hôn hít, Tống Ngạn Minh cũng đã quen, chỉ mắng vài câu cho có lệ.

"Dính như keo."

"Vâng, vâng."
Bình Luận (0)
Comment