Nhật Ký Tư Mật Bị Phát Hiện

Chương 34

Sau hai ngày yên bình, tin tức về việc Tống Ngạn Minh và Lục Hách Na hủy hôn ước xuất hiện trên báo. Các phóng viên đưa tin rằng hai người thường xuyên cãi vã, thậm chí còn định đánh nhau ngay trên phố.

Vốn dĩ đã có không ít người không ủng hộ mối quan hệ này, nay tin tức vừa được tung ra đã gây xôn xao dư luận. Có người còn tìm cách mua vé tham dự dạ tiệc trên du thuyền vì biết Tống Ngạn Minh đã trở lại đời độc thân.

Người tức giận nhất vẫn là Lục Hành Trưởng, cha của Lục Hách Na. Ông liên tục đau ốm suốt hai, ba tháng, sức khỏe mãi không khá lên được. Đứa con trai út mới đón về nhà cũng bị vợ và con gái ông kiểm soát.

Ngân hàng Nam Phổ do ông quản lý tồn đọng nhiều vấn đề, thâm hụt ở nhiều chỗ. Ông từng mong muốn thông qua cuộc hôn nhân với nhà họ Tống có tài sản dồi dào để cứu vãn tình thế. Nào ngờ, tất cả đều là âm mưu của con gái.

Lục Hành Trưởng từng cử người đến mời Tống Ngạn Minh gặp mặt hai lần nhưng đều bị hắn từ chối.

Hắn vốn đã bận rộn đến phát điên, lại còn phải đối phó với người dính chặt bên cạnh mình cả ngày. Hết đòi nắm tay lại đòi ôm, tối đến thì làm ấm giường, hôm sau lại leo lên giường hắn.

Nửa đêm không ngủ, cứ kêu không ngủ được, muốn trò chuyện. Nói chưa được hai câu đã ngồi lên đùi hắn làm nũng.

Thật không chịu nổi!

Đã bận sấp mặt, lấy đâu ra thời gian mà gặp ông ta.

Trong khi nhà họ Lục rối loạn, Lục Hách Na lại ngày ngày đi làm đều đặn. Trong tay cô là cổ phần ngân hàng, lại kết nối được với Ngân hàng Trung ương. Giờ đây, không dựa vào cha hay Tống Ngạn Minh, cô vẫn có chỗ đứng và không ai dám coi thường.

Ngoại trừ Tô Thu và Tống Ngạn Minh.

Lục Hách Na bồi tội bằng tiền và cổ phần, ba ngày hai bữa lại sai người mang quà đến. Không chỉ gửi cho Tống Ngạn Minh mà cả Bùi Hiểu Vũ cũng nhận được không ít. Tống Ngạn Minh vừa nể vừa ghét Lục Hách Na, chẳng muốn nói chuyện với cô nhưng Bùi Hiểu Vũ thì lại trò chuyện rất hợp.

Hôm nay cũng vậy, du thuyền vừa rời bến, mọi người vẫn còn yên phận. Có người trò chuyện với nhau, có người về phòng nghỉ ngơi.

Tống Ngạn Minh sải bước dài ở phía trước, tay xách theo một chiếc vali.

Bùi Hiểu Vũ và Lục Hách Na đi phía sau, trò chuyện rôm rả. Phía sau Lục Hách Na có một cô gái trẻ, là trợ lý của cô, giúp cô xách đồ.

Kẹp giữa hai người đi trước và sau, họ đang bàn về các hoạt động buổi tối.

"Tôi nhớ năm kia có vũ nữ thoát y, năm ngoái thì không, năm ngoái hình như là kịch nói." Bùi Hiểu Vũ nói.

Lục Hách Na sợ lạnh trên biển, mặc rất dày, nhưng vì mang giày cao gót nên đi không vững. Bùi Hiểu Vũ nhẹ nhàng đỡ cô.

Lục Hách Na cười: "Sự khác biệt thật lớn."

Bùi Hiểu Vũ: "Ông chủ Lý là vậy mà, nhưng tổ chức gì cũng rất đẹp mắt. Tối nay uống rượu, đánh bài, còn có pháo hoa nữa."

"Wow." Lục Hách Na nghe thấy có pháo hoa, cười một cách đầy mong chờ.

Bùi Hiểu Vũ hỏi: "Tiểu thư Luna thích pháo hoa lắm à?"

Lục Hách Na đáp: "Tiểu Thu thích."

Bùi Hiểu Vũ nói: "Đáng tiếc là tiểu thư Tô không ở đây."

Lục Hách Na không trả lời.

"Đi nhanh lên." Tống Ngạn Minh quay đầu lại, đưa tay ra nói: "Về phòng rồi nói tiếp."

Câu thứ hai hắn nói với Bùi Hiểu Vũ. Lục Hách Na mỉm cười, chủ động "trả" Bùi Hiểu Vũ lại cho Tống Ngạn Minh.

Tống Ngạn Minh nắm lấy tay Bùi Hiểu Vũ, kéo lên cầu thang.

Hai người hẹn lát nữa sẽ gặp tại quán cà phê. Bùi Hiểu Vũ theo Tống Ngạn Minh đi tìm phòng.

Những năm trước, Tống Ngạn Minh luôn ở phòng suite sang trọng trên tầng thượng, còn Bùi Hiểu Vũ thì ở phòng đơn bên dưới, bởi số phòng suite sang trọng chỉ có tám, toàn dành cho những người giàu có và quyền lực nhất ở Nam Phổ.

Bùi Hiểu Vũ theo sau Tống Ngạn Minh, trước tiên giúp tiên sinh sắp xếp phòng.

Khi lên đến tầng thượng, có người phục vụ đứng đợi ngay lối cầu thang.

"Chào Tống tiên sinh." Người phục vụ cầm sổ tay, tìm tên Tống Ngạn Minh để xác nhận: "Tiên sinh Tống Ngạn Minh và tiên sinh Bùi Hiểu Vũ, đúng không? Phòng số 2."

Bùi Hiểu Vũ ngạc nhiên: "Hai người ở chung à?"

Người phục vụ xác nhận lại: "Vâng, đúng vậy."

"Không đúng, tôi đáng lẽ ở tầng dưới cơ mà....." Bùi Hiểu Vũ đang định giải thích thì bị Tống Ngạn Minh kéo đi.

"Tiên sinh."

Tống Ngạn Minh nói: "Chắc chắn là Lý Tướng Như sắp xếp, hỏi làm gì nữa."

Bùi Hiểu Vũ lập tức hiểu ra, vui vẻ reo lên: "Thật sao!"

Tống Ngạn Minh khẽ hừ một tiếng, không đáp, đẩy cửa phòng bước vào. Hắn nhìn quanh một lượt rồi nói: "Làm sao tôi biết được. Không thích thì tự xuống dưới tìm phòng khác đi."

"Không không, tôi thích mà." Bùi Hiểu Vũ đóng cửa lại, chạy nhanh tới ôm lấy Tống Ngạn Minh từ phía sau.

Cậu thấp hơn Tống Ngạn Minh rất nhiều, phần bụng dưới áp sát vào hông hắn, khiến khẩu súng giắt ở lưng cũng hơi cấn.

Tống Ngạn Minh không mắng cũng không đẩy ra, chỉ tiếp tục đi quanh suite kiểm tra. Bùi Hiểu Vũ thì được đà lấn tới, như một con lười bám chặt lấy người hắn.

"Tiên sinh tốt với tôi quá."

"Bớt nịnh đi."

Bùi Hiểu Vũ cười hì hì, buông ra rồi vỗ nhẹ lên mông Tống Ngạn Minh: "Cứ nịnh đấy!"

Cậu nghĩ mình chỉ vỗ nhẹ thôi, nhưng âm thanh "bốp" vang lên khắp căn phòng.

Toàn thân Tống Ngạn Minh khẽ run lên, đứng bất động tại chỗ.

Bùi Hiểu Vũ: "......"

Xong rồi, lần này lại phạm lỗi rồi. Bùi Hiểu Vũ căng thẳng không dám thở, lí nhí nói: "Xin lỗi tiên sinh."

Đùa quá trớn rồi.

Tống Ngạn Minh từ từ quay lại, mặt đen như than, không nói một lời.

Bùi Hiểu Vũ sợ hãi, nhớ lại lần đầu tiên khi Tống Ngạn Minh phát hiện nhật ký của mình, tiên sinh tức giận đến mức suýt muốn giết người.

"Tôi....."

"Cậu đúng là điên rồi, Bùi Hiểu Vũ."

Tống Ngạn Minh giận đến mức lồng ngực phập phồng, từng bước tiến tới gần. Bùi Hiểu Vũ lùi lại hai bước, lưng đụng vào mép giường.

"Chạm vào một cái còn tạm được." Tống Ngạn Minh đứng trước mặt cậu, càng nghĩ càng bực: "Cậu đã được tôi chiều chuộng lắm rồi, giờ lại dám vỗ mông tôi?"

Bùi Hiểu Vũ nước mắt lưng tròng: "Thật sự là tôi không cố ý....."

"Không cố ý?" Tống Ngạn Minh bật cười, ngẩng cằm, đưa tay đẩy mạnh khiến Bùi Hiểu Vũ ngã xuống giường.

Bùi Hiểu Vũ cảm thấy lần này Tống Ngạn Minh thực sự giận, vì vỗ mông đúng là không tôn trọng tiên sinh, mà tiên sinh lại rất coi trọng thể diện.

Cậu định lật người tránh, nhưng Tống Ngạn Minh nhanh tay giữ chặt, dùng sức xoay cậu lại.

"Tiên sinh, tôi thật sự sai rồi." Bùi Hiểu Vũ úp mặt xuống gối, giọng nghẹn ngào, vừa vùng vẫy vừa xin lỗi, hứa sẽ không dám nữa.

Tống Ngạn Minh nghe xong liền hỏi: "Không dám?"

Nói rồi hắn giơ tay, mạnh mẽ giáng một cái tát lên mông Bùi Hiểu Vũ.

"Á___" Bùi Hiểu Vũ đau đến tê người, nhưng những cái tát của Tống Ngạn Minh liên tục giáng xuống, tổng cộng bảy tám cái.

"Đau quá, tiên sinh, tôi sai rồi.... Đừng, đau quá...."

Cậu càng giãy dụa, Tống Ngạn Minh càng tức, giữ chặt lấy đùi không cho cậu chạy.

Có lẽ không hẳn là tức giận, Tống Ngạn Minh cũng không rõ cảm giác đó là gì, chỉ thấy.... rất thỏa mãn.

Khi tỉnh táo lại, Bùi Hiểu Vũ đã quay mặt sang, mặt đỏ bừng, nước mắt đầm đìa.

Quần áo của Tống Ngạn Minh cũng xộc xệch, đột nhiên hắn cảm thấy lúng túng.

"Ngài làm gì vậy!" Bùi Hiểu Vũ bật dậy, xoa lấy mông đau nhức, cảm thấy nhục nhã vô cùng. Tống Ngạn Minh dù tính khí tệ, lời nói cay nghiệt nhưng chưa bao giờ hành động như vậy. Cậu vừa khóc vừa trách móc: "Tôi thật sự không cố ý! Xin lỗi cũng không được sao? Đồ bạo lực! Tôi ghét tiên sinh!"

Gần đây cậu đã quen được Tống Ngạn Minh dỗ dành, chiều chuộng, muốn gì được nấy nên tính khí cũng lớn hơn.

Dù đã kêu đau, xin đừng đánh nhưng Tống Ngạn Minh vẫn đánh.

Bùi Hiểu Vũ không hiểu nổi suy nghĩ của tiên sinh nhà mình, chỉ thấy hành động này rất mất mặt, rồi cậu chạy ra khỏi phòng.

Tống Ngạn Minh: "....."

Hắn đứng tại chỗ, đầu óc trống rỗng, tim đập thình thịch.

Một lúc lâu sau, Tống Ngạn Minh mới vào phòng tắm, dùng nước lạnh rửa mặt.

Nhìn khuôn mặt mình trong gương với ánh mắt đong đầy dục vọng, hắn nhắm mắt, thấp giọng tự chửi rủa:

"Mày mới là kẻ điên, Tống Ngạn Minh."

-

Bùi Hiểu Vũ vừa khóc vừa chạy ra khỏi phòng, đến góc hành lang thì đâm sầm vào Lý Tướng Như. Từ lúc lên du thuyền đến giờ, Lý Tướng Như bận rộn tiếp khách, mãi mới có thời gian về phòng nghỉ thì bị cậu va phải, làm nước mắt nước mũi dây đầy tay áo anh ta.

"Làm sao thế này?" Ban đầu Lý Tướng Như bn có chút tức giận, nhưng nhìn Bùi Hiểu Vũ khóc lóc thảm thương, lại không nỡ trách.

Bùi Hiểu Vũ cúi đầu, mím môi nói: "Không có gì, xin lỗi ông chủ Lý."

Lý Tướng Như vốn dĩ tính tình không đứng đắn, nảy ra ý đồ xấu, nghiêng đầu nhìn Bùi Hiểu Vũ: "Ây da, khóc đến thế này, Tống Ngạn Minh bắt nạt cậu à?"

Anh ta cố ý sắp xếp hai người ở chung phòng, làm gì có chuyện tình cảm thắm thiết mà lại khóc thế này.

Bùi Hiểu Vũ không nói gì, cũng không dám bỏ đi, chỉ cúi đầu đứng đấy.

Lý Tướng Như cũng không biết nên nói gì, đành hắng giọng hỏi:

"Cậu định đi đâu?"

Bùi Hiểu Vũ trả lời: "Quầy cà phê."

"Ồ, Lục Hách Na ở đó đấy, đi đi." Nói xong, hai người tách nhau ra. Quẹo qua một góc, Lý Tướng Như bước vào phòng của Tống Ngạn Minh.

Vừa vào, anh ta đã thấy cái giường lộn xộn, liền gọi: "Ngạn Minh!"

Tống Ngạn Minh từ nhà tắm bước ra, hỏi: "Sao cậu vào được đây?"

Lý Tướng Như chỉ vào cửa, nói: "Cửa không khóa."

"Tìm tôi có việc gì à?" Tống Ngạn Minh cố tỏ vẻ không có chuyện gì xảy ra.

Lý Tướng Như không khách sáo, tự mình ngồi xuống ghế sofa, nói: "Đừng giả vờ nữa, tôi vừa gặp Hiểu Vũ xong."

Tống Ngạn Minh cũng ngồi xuống, hai chân bắt chéo: "Gặp thì gặp thôi."

"Cậu bị làm sao vậy?"

Lý Tướng Như vốn có ý tốt đến hỏi han, không ngờ Tống Ngạn Minh như con nhím xù lông, câu nào cũng châm chọc. Lý Tướng Như khó chịu liếc hắn một cái rồi bỏ đi.

-

Bùi Hiểu Vũ tìm một nhà vệ sinh rửa mặt, không đến quầy cà phê tìm Lục Hách Na mà men theo hành lang du thuyền đi thẳng, đến đại sảnh nơi tổ chức biểu diễn tối nay.

Sảnh lộng lẫy, xa hoa, giống như mọi năm.

Nhiều người đã ngồi uống rượu ở đây, Bùi Hiểu Vũ thấy vài người của thương hội Nam Phố liền rời đi, cậu đi từ cửa bên ra ngoài, định lên boong tàu hút một điếu thuốc.

Không ngờ lại gặp Sở Hồng Triết ở đây.

___Anh ta đang ôm hôn một người.

Thấy Bùi Hiểu Vũ, hai người có chút ngượng ngùng buông nhau ra. Sở Hồng Triết gọi cậu: "Sao cậu lại ra đây?"

Bùi Hiểu Vũ giơ hộp thuốc trong tay, nói: "Hút thuốc."

"Đây là Chu Văn." Sở Hồng Triết giới thiệu, rồi quay sang Chu Văn nói: "Đây là Bùi Hiểu Vũ."

"Lần đầu gặp mặt, chào cậu." Chu Văn là một người học thức, khí chất nho nhã, dù vừa bị bắt gặp đang hôn cũng không hề nao núng, anh ta bắt tay với Bùi Hiểu Vũ.

Bùi Hiểu Vũ là người cảm thấy ngại nhất, không biết Chu Văn có biết việc Sở Hồng Triết và cậu từng đóng giả tình nhân hay không.

Cậu nhìn sang Sở Hồng Triết nhưng Chu Văn lại là người lên tiếng trước: "Tôi biết cả rồi, không sao đâu."

Bùi Hiểu Vũ thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy áy náy, suy nghĩ một lát rồi nói: "Hôm nay tôi sẽ giải thích rõ ràng với tiên sinh."

Sở Hồng Triết đáp: "Không sao, khi nào thời điểm thích hợp thì nói, có ông chủ Lý ở đây nữa mà."

Đôi mắt đỏ hoe của Bùi Hiểu Vũ không thể giấu được ai. Sở Hồng Triết và Chu Văn thấy vậy, bèn châm cho cậu một điếu thuốc, hỏi chuyện gì xảy ra.

Không thể kể rằng mình bị đánh vào mông, Bùi Hiểu Vũ ấp úng nói là cãi nhau, nhưng lý do cãi thì không rõ ràng.

"Ài, tính tình của Tống tiên sinh vốn không tốt mà." Sở Hồng Triết nói.

Chu Văn nhìn Bùi Hiểu Vũ bằng ánh mắt đồng cảm: "Đúng lúc sắp đến giờ ăn tối rồi, cùng đi ăn đi, đừng để những chuyện không vui trong lòng."

Nhìn đôi tình nhân ngọt ngào trước mặt, Bùi Hiểu Vũ không khỏi ghen tỵ.

Bữa tiệc tối trên du thuyền lần này có khoảng ba trăm khách mời, cộng thêm nhân viên phục vụ và thủy thủ đoàn, tổng cộng khoảng năm trăm người. Đồ ăn và thức uống trên du thuyền đều miễn phí, chỉ có các hoạt động giải trí cá nhân là cần mua vé riêng.

Có hai nhà hàng được mở cửa, họ chọn nhà hàng gần hơn để dùng bữa.

Trong lúc ăn, Bùi Hiểu Vũ cứ liên tục ngó ngang ngó dọc. Sở Hồng Triết hỏi cậu đang tìm gì.

"Không có gì." Bùi Hiểu Vũ đáp.

Sở Hồng Triết và Chu Văn trao nhau một ánh mắt, rồi nói: "Tìm tiên sinh nhà cậu à?"

Mông còn đang đau, Bùi Hiểu Vũ ấm ức gật đầu.

Lần trước Sở Hồng Triết bị đánh, vết thương mới khỏi, lần này không dám ra mặt giúp Bùi Hiểu Vũ nữa: "Cãi nhau đầu giường, hòa nhau cuối giường, không sao đâu."

Hôm nay chính là bị đánh ở cuối giường, sao mà hòa được chứ.

Lời mời lần này là Lý Tướng Như gửi cho Ký Tinh, Vu Trân không đi nên Sở Hồng Triết dẫn bạn trai tham dự. Trên tàu có rất nhiều hoạt động giải trí, họ cùng chơi bi-a.

Chu Văn rất chiều Sở Hồng Triết, thương yêu người yêu cũng quý trọng bạn bè của người yêu nên cũng nhường nhịn Bùi Hiểu Vũ.

Mấy người trẻ tuổi uống vài ly rượu, chơi vài trò, tâm trạng cũng tốt hơn một chút.

Sau đó, khi gặp đối tác của Ký Tinh, Chu Văn theo Sở Hồng Triết đi xã giao, còn Bùi Hiểu Vũ không tiện đi cùng, đành tản bộ quanh tàu.

Lúc này, bữa tiệc khiêu vũ đã bắt đầu, Bùi Hiểu Vũ đi một vòng trong sàn nhảy nhưng không thấy Tống Ngạn Minh đâu. Cậu cầm ly rượu trên tay, mặc bộ âu phục cao cấp mà Tống Ngạn Minh đặt cho, đứng ở rìa sàn nhảy trông cũng ra dáng một thanh niên tài tuấn.

Một cô gái trẻ tuổi hỏi cậu có bạn nhảy chưa.

Bùi Hiểu Vũ đang định từ chối khéo thì trong tiếng nhạc sôi động nghe thấy ai đó gọi tên mình.

"Ở trên kia." Cô gái chỉ tay cho cậu.

Bùi Hiểu Vũ ngẩng lên, thấy hai người đứng ở lan can tầng hai.

Là Lục Hách Na đang gọi ậu. Cô thấy cậu nhìn lên thì mỉm cười vẫy tay, còn Tống Ngạn Minh đứng bên cạnh, gương mặt anh tuấn trong ánh sáng mờ tỏ, không lộ rõ cảm xúc.

Bùi Hiểu Vũ quay sang cảm ơn cô gái lạ đứng cạnh.

"Ơ, đó là ông chủ Tống của Vĩnh Tân phải không?" Cô gái hỏi cậu.

Bùi Hiểu Vũ gật đầu.

"Cậu quen ngài ấy à?"

"Cũng tạm."

Bùi Hiểu Vũ nói xong, từ cầu thang xoắn ốc chạy lên tầng hai. Tối nay Lục Hách Na mặc một chiếc váy đen, khoác chiếc áo lông chồn màu nâu, vừa quý phái vừa thân thiện, hoàn toàn đối lập với vẻ mặt lạnh lùng của Tống Ngạn Minh.

Tầng hai yên tĩnh hơn, nơi đây được bố trí làm sòng bạc, đã có rất nhiều người chơi.

Trong lòng Bùi Hiểu Vũ vẫn còn chút giận nhưng vẫn yêu Tống Ngạn Minh, ba bốn tiếng không gặp cậu đã thấy nhớ.

Mặc dù không rõ chuyện gì đang xảy ra nhưng Lục Hách Na nhìn là biết có điều không ổn.

Cô vẫy tay gọi Bùi Hiểu Vũ tới, khoác tay cậu.

"Chúng ta chơi vài ván nhé?" Lục Hách Na nói.

Bùi Hiểu Vũ len lén nhìn Tống Ngạn Minh một cái. Gương mặt tiên sinh không vui nhưng vẫn nói: "Muốn chơi thì cứ chơi đi, tôi mua sẵn chip rồi."

"Không cần của ngài." Bùi Hiểu Vũ nói.

Lục Hách Na bật cười lớn, không chút bận tâm hình tượng tiểu thư quý tộc của mình.

Những người xung quanh nghe thấy tiếng cười đều ngoái nhìn, phát hiện đó là Tống Ngạn Minh và Lục Hách Na. Mấy ngày trước báo chí còn đưa tin hai nhà hủy hôn, giờ sao lại cùng xuất hiện tại bữa tiệc? Mà người đàn ông Lục Hách Na đang khoác tay hình như là cánh tay phải của Tống Ngạn Minh?

Thời thế này đúng là có đủ mọi chuyện.

Bùi Hiểu Vũ khẽ nói thêm: "Tôi tự có tiền."

"Được được." Lục Hách Na khoác tay Bùi Hiểu Vũ kéo cậu về phía bàn bài, còn cố ý mỉm cười với Tống Ngạn Minh: "Vậy ông chủ Tống, chúng tôi đi trước đây."

"......."

Tống Ngạn Minh khẽ cười nhạt, lẩm bẩm: "Vài đồng bạc mà cũng bày đặt."

Đúng lúc bàn bài của Lý Tướng Như đang đổi người. Có vẻ anh ta đã tiếp khách mệt mỏi, định rời bàn, nhưng khi thấy Lục Hách Na và Bùi Hiểu Vũ đến, lại nổi hứng thú muốn xem, anh ta liền mời Lục Hách Na ngồi xuống, sau đó gọi cậu thanh niên đứng bên cạnh thay mình đánh bài.

"Tiểu Khánh, lại đây."

Bùi Hiểu Vũ vẫn đứng đó, khi chạm ánh mắt với cậu thanh niên kia, cậu mới nhận ra cậu ta tên là Tiểu Khánh. Lâu rồi không gặp, Bùi Hiểu Vũ còn tưởng Lý Tướng Như đã chia tay cậu ấy, không ngờ vẫn còn bên nhau. Sau cuốn tiểu thuyết "tình sắc", họ đã gặp nhau vài lần nhưng đều giả vờ không quen biết.

Tiểu Khánh kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Lý Tướng Như, nói là mình sẽ chơi bài, nhưng Lý Tướng Như không nhường chỗ.

Thế cũng đúng, chủ nhân chơi bài, làm sao nhường chỗ cho người khác được.

"Ngạn Minh không chơi à?" Lý Tướng Như bỗng hỏi.

Bùi Hiểu Vũ quay đầu lại, Tống Ngạn Minh không biết từ lúc nào đã đứng ngay sau lưng cậu.

Lúc chỉ có hai người, Bùi Hiểu Vũ còn dám làm nũng, nhưng trong những dịp như thế này, cậu biết rõ đâu là giới hạn. Bên ngoài, cậu chỉ là trợ lý của Tống Ngạn Minh, là người dưới. Ở bàn bài còn có hai ông chủ khác, đều là người trong sở cảnh sát tô giới, không thể xem thường.

Bùi Hiểu Vũ lách sang bên, nhường chỗ cho Tống Ngạn Minh ngồi.

"Tiên sinh." Bùi Hiểu Vũ khẽ gọi.

Tống Ngạn Minh đút một tay vào túi quần âu, mỉm cười, giơ tay ấn nhẹ vai Bùi Hiểu Vũ: "Cậu chơi đi."

Những người ngồi quanh bàn bài đều có chút bất ngờ, ánh mắt đổ dồn về phía hắn.

Tống Ngạn Minh vẫn bình thản: "Cậu ấy chơi thay tôi, tính vào của tôi."

Nếu là kiểu tình nhân bầu bạn như Tiểu Khánh, ngồi bên giúp nhìn bài thì không nói, nhưng Tống Ngạn Minh lại bảo Bùi Hiểu Vũ ngồi chơi, còn bản thân hắn đứng phía sau.

Đúng là chưa từng thấy kiểu này.

Viên kiểm sát cười hỏi: "Ông chủ Tống không sợ thua sạch sành sanh à?"

Tống Ngạn Minh chẳng mảy may bận tâm: "Cứ để thế."

"Hiểu Vũ."

"Dạ?"

Bùi Hiểu Vũ quay đầu nhìn Tống Ngạn Minh, tay hắn từ vai cậu di chuyển lên, chạm nhẹ vào cổ.

"Có dám chơi không?"

Vốn vẫn còn tức giận nhưng khi Tống Ngạn Minh chạm vào cổ cậu, toàn thân cậu mềm nhũn.

Bùi Hiểu Vũ không giỏi chơi bài nhưng cũng đáp: "Dám."

Tống Ngạn Minh luôn sẵn lòng tiêu xài, nhưng sau nửa tiếng chơi bài, đúng là "không biết nói gì".

Bùi Hiểu Vũ chột dạ, mấy lần nhìn lén Tống Ngạn Minh.

Tống Ngạn Minh chỉ đứng đó, nhìn cậu chơi, thỉnh thoảng mỉm cười, không can thiệp vào cách cậu ra bài, còn gọi rượu cho cậu uống, cứ như hắn mới là người đi bầu bạn.

Lý Tướng Như thì hướng dẫn Tiểu Khánh chơi, thắng đến nỗi tiền thưởng chất thành đống.

Người khác không rõ nhưng anh ta thì biết rõ. Tống Ngạn Minh – tên cáo già này – đang cố dỗ dành người yêu đây mà.

Lý Tướng Như ôm lấy Tiểu Khánh yêu kiều bên cạnh mình, chẳng hề e ngại, còn thản nhiên vuốt ve eo hông cậu ta ngay trước mặt mọi người.

Ai cũng quen rồi, chẳng ai để tâm.

Chỉ có ánh mắt Tiểu Khánh lóe lên chút ngưỡng mộ.

Cậu ta là món đồ chơi của Lý Tướng Như, còn Bùi Hiểu Vũ chính là báu vật trong tay Tống Ngạn Minh.

Chơi thêm nửa tiếng nữa, đổi chip ba lần, đến lần thứ ba thì gần hết. Bùi Hiểu Vũ thua đến nỗi ngượng ngùng, lại còn uống rượu, mặt đỏ bừng, cậu bị Lục Hách Na và Lý Tướng Như cười trêu.

"Tôi không chơi nữa." Bùi Hiểu Vũ nói, đứng dậy gọi Tống Ngạn Minh: "Tiên sinh chơi đi."

Điệu bộ đó khiến mọi người cười ồ, hai viên cảnh sát tô giới ban đầu còn nghĩ việc Tống Ngạn Minh để Bùi Hiểu Vũ chơi bài có chút không ổn, cho rằng hắn không hài lòng hay có mục đích khác. Nhưng sau một tiếng, cậu nhóc này thua sạch tiền, khiến mọi người quanh bàn mỗi người một chiếc siêu xe, mà Tống Ngạn Minh vẫn cười mỉm, không những không trách móc, còn bảo: "Không sao, cứ chơi thoải mái."

Ai nấy trong lòng đều nghĩ đây chẳng phải nhân viên bình thường, còn thấy thú vị khi nhìn biểu cảm của cậu.

Tống Ngạn Minh biết Bùi Hiểu Vũ bị cười đến xấu hổ, bèn ngồi xuống giúp cậu gỡ gạc.

Hắn không phải là tay mê cờ bạc, nhưng từ nhỏ đã xem người lớn trong nhà chơi bài, chơi bài poker từ lâu đã là sở trường, lại rất may mắn. Mấy năm qua, chỉ thấy hắn toàn thắng.

Khi bài tẩy được phát xuống, Bùi Hiểu Vũ nhìn thoáng qua rồi mím môi.

Người trên bàn bài đều cố nhịn cười, Tống Ngạn Minh cũng nhận ra, nhưng không nói gì.

Hắn chẳng để tâm, số tiền này chẳng là gì, coi như mua vui cho mọi người.

Lý Tướng Như và Lục Hách Na thì tinh quái, một người đặt cược trước, một người đặt sau, còn nói lời kích động hắn.

"Ngạn Minh đến đây báo thù thì không thể rụt rè đâu nhé."

"Ông chủ Tống vung tiền như rác, quả là Phong Hỏa hí Chư Hầu."

(một cách chơi chữ chỉ người quyền lực dám làm điều gây sốc)

Viên kiểm sát không hiểu, sau khi xem bài thì theo cược mười đồng.

Tống Ngạn Minh mỉm cười, không để tâm, theo cược mỗi ván, đến ván cuối cùng thì all-in luôn.

"Ồ." Lý Tướng Như cười, nhìn về phía Tống Ngạn Minh. Bùi Hiểu Vũ đứng sau tiên sinh, căng thẳng nhìn những lá bài trên bàn, còn Tống Ngạn Minh lại rất thoải mái.

Được thôi, đúng là đến đây để tiêu tiền dỗ dành Bùi Hiểu Vũ mà.

Mở bài, một người vốn luôn may mắn như Tống Ngạn Minh lại thua sạch sẽ, khiến cả bàn bài cười vang.

Bùi Hiểu Vũ cũng không nhịn được bật cười.

Tống Ngạn Minh ngẩng đầu nhìn cậu: "Thua sạch rồi, đi thôi."

"Vâng." Bùi Hiểu Vũ ngoan ngoãn gật đầu.

Lý Tướng Như định giữ người lại nhưng bị Lục Hách Na ngăn: "Ông chủ Lý, đừng không biết điều, coi chừng anh ấy lại mắng anh đấy."

Lý Tướng Như cười lớn: "Tôi sẽ mở một chai rượu ngon cho mọi người."

Những lời trêu chọc phía sau, Tống Ngạn Minh hoàn toàn không để ý, chỉ cùng Bùi Hiểu Vũ một trước một sau rời đi.

Lúc đó còn chưa đến mười một giờ, các khu vực trên thuyền vẫn rất náo nhiệt, nghe động tĩnh từ sảnh lớn có vẻ năm nay lại có vũ công thoát y biểu diễn.

Rời khỏi khu giải trí, khu vực nghỉ ngơi yên tĩnh hẳn, chỉ có vài bảo vệ đứng gác. Bùi Hiểu Vũ đi sau Tống Ngạn Minh, phát hiện tối nay tiên sinh đã thay đồ.

Lúc đến, tiên sinh ăn mặc khá thoải mái, giờ lại mặc vest, trong khoang tàu có hệ thống sưởi ấm đầy đủ, chỉ cần một chiếc áo sơ mi và một chiếc áo gi-lê là đủ.

Còn chiếc quần.... trông quen quen.

Bùi Hiểu Vũ nhìn thêm vài lần rồi nhận ra – quần nhỏ hơn một cỡ.

"Tiên sinh."

"Ừ."

Bùi Hiểu Vũ tiến lên hai bước, trong lòng vui như hoa nở, cố ý hỏi Tống Ngạn Minh: "Tôi đã thua nhiều tiền như vậy, tiên sinh không tức giận sao?"

"Không tức giận." Tống Ngạn Minh nói, khóe miệng nở nụ cười, hắn đưa tay chỉnh lại chiếc đồng hồ đeo tay có chút lệch, tay áo xắn lên, mạch máu ở cẳng tay hiện rõ.

"Cậu vẫn tức giận sao?"

Bùi Hiểu Vũ theo bản năng nói: "Hả?"

Tống Ngạn Minh hơi nghiêng đầu, nhìn Bùi Hiểu Vũ một cái, "Về việc tôi đã đánh cậu."

Bùi Hiểu Vũ từ lâu đã không tức giận nữa, cậu nhẹ nhàng nói: "Không còn tức giận nữa."

Trong hành lang và cầu thang đều trải thảm, giày da đạp lên cũng không phát ra tiếng, cả hai đã lên đến tầng cao nhất.

Để đảm bảo sự riêng tư của vị khách quý, bảo vệ ở đây đã được rút lui.

Tống Ngạn Minh đưa tay ôm lấy eo Bùi Hiểu Vũ.

Hắn nói: "Vậy thì tốt."

Bùi Hiểu Vũ thẳng lưng, ngọt ngào đến mức như muốn nổ ra bong bóng sắc màu.

Tống Ngạn Minh thỏa mãn, cảm thấy mình cũng là người tốt, không phải như Lục Hách Na hay Lý Tướng Như nói là loại người bỉ ổi.

Tâm trạng tốt, tối nay sẽ thưởng cho Bùi Hiểu Vũ ngủ chung giường với mình.

Bước vào cửa, Tống Ngạn Minh vừa định hỏi Bùi Hiểu Vũ có muốn ăn gì không thì Bùi Hiểu Vũ quay người lại ngay lập tức, đẩy hắn vào sau cửa.

Cả hai đều đã uống rượu, mùi rượu hòa quyện với nước hoa, trang phục mỏng manh không chịu nổi nhiệt độ cơ thể nóng bỏng.

Bùi Hiểu Vũ nhận được một chút tốt đẹp, chỉ nghĩ đến việc ăn mà quên đi việc bị đánh, hai tay của cậu bám lên cổ Tống Ngạn Minh, nhón chân muốn hôn hắn.

Tống Ngạn Minh theo bản năng hơi nghiêng đầu, thấy vẻ thất vọng ở đuôi mắt Bùi Hiểu Vũ, hắn lại chủ động thò đến để hôn một cái.

Nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, Bùi Hiểu Vũ cười nhưng vẫn chưa đủ.

Bùi Hiểu Vũ ôm lấy cổ Tống Ngạn Minh, như không có xương tiếp xúc vào người hắn, từng bước thử thách, kéo Tống Ngạn Minh xuống gần hơn.

Nhẹ nhàng và chậm rãi, Tống Ngạn Minh nhận ra mình không ghét điều này, liền thay đổi tư thế phối hợp với Bùi Hiểu Vũ.

Đây là lần đầu tiên chưa hôn được đã bị tách ra, Bùi Hiểu Vũ say sưa ừm một tiếng.

Tống Ngạn Minh nhẹ nhàng run rẩy, một tay ôm eo Bùi Hiểu Vũ, một tay nâng lấy sau gáy cậu. Bùi Hiểu Vũ nhận được sự phản hồi, không tự chủ được mà kêu lên, không biết lưỡi mình khi nào đã lướt vào.

"........." Tống Ngạn Minh nhẹ nhàng đẩy Bùi Hiểu Vũ ra, ngón tay trên eo nhẹ nhàng động đậy. Khóe miệng hắn còn vướng nước miếng của Bùi Hiểu Vũ, hít thở gấp gáp.

Bùi Hiểu Vũ ra vẻ không chịu nổi, mạnh mẽ đòi hôn Tống Ngạn Minh.

"Tôi muốn.... đã bao lâu rồi, ngài cứ dây dưa tôi."

"Tôi không dây dưa." Tống Ngạn Minh nói, nhíu mày đẩy Bùi Hiểu Vũ ra, không biết phải đối diện với chính mình như thế nào.

Bùi Hiểu Vũ lại áp sát, ôm lấy Tống Ngạn Minh muốn hôn.

"Hiểu Vũ...."

"Tiên sinh, tôi muốn."

Tống Ngạn Minh: "Tôi chưa chuẩn bị sẵn sàng."

Bùi Hiểu Vũ: "Tôi không quan tâm, tôi muốn, tôi muốn, tôi muốn...."

Bùi Hiểu Vũ yêu cầu như vậy, Tống Ngạn Minh cũng không thường thấy, vừa đẩy vừa lùi lại bị Bùi Hiểu Vũ đẩy đến bên giường.

Tống Ngạn Minh bị đẩy xuống, Bùi Hiểu Vũ lập tức nhân cơ hội ngồi lên eo hắn.

"............" Tống Ngạn Minh không thể đẩy ra, ngại ngùng quay mặt đi.

Bùi Hiểu Vũ nhẹ nhàng động, vui mừng nói: "Tiên sinh, ngài....."

Tai của Tống Ngạn Minh đỏ ửng: "Im đi!"

Bùi Hiểu Vũ đắc ý, muốn tiếp tục hôn nhưng Tống Ngạn Minh vẫn chắn không cho hôn.

"Tại sao không cho!" Bùi Hiểu Vũ tỏ ra oan ức, "Có phải tiên sinh ghét tôi không...."

Tống Ngạn Minh quay mặt lại, thấy vẻ mặt oan ức của Bùi Hiểu Vũ mà bất lực.

"........"

Tống Ngạn Minh đưa tay muốn lau nước mắt cho Bùi Hiểu Vũ nhưng cậu không cho.

Tống Ngạn Minh giải thích: "Tôi chỉ là tạm thời không vượt qua được chuyện này."

Bùi Hiểu Vũ hừ một tiếng: "Chỉ có miệng của ngài là không qua."

Lại làm Bùi Hiểu Vũ khóc, Tống Ngạn Minh cảm thấy mọi thứ hỏng bét, một tay của hắn vẫn để trên eo Bùi Hiểu Vũ, nhẹ nhàng nắm lấy.

Chết tiệt, ngại ngùng cái gì? Tống Ngạn Minh tự cười mình, chỉ là một thứ thôi sao, nếu muốn cho thì cứ cho đi.

"Ah!" Bùi Hiểu Vũ đang buồn bực, đột nhiên bị Tống Ngạn Minh đè xuống, cái hôn mà cậu cầu xin lâu nay cuối cùng cũng hạ xuống như vậy.

......

"Tắt đèn." Tống Ngạn Minh nói.

Bùi Hiểu Vũ nói không tắt, "Tôi muốn xem."

Ánh mắt di chuyển xuống, Bùi Hiểu Vũ cười.

"Cười gì vậy." Tống Ngạn Minh lập tức cởi áo sơ mi ra, "Cứ xem, tùy ý mà xem."

Bùi Hiểu Vũ đưa tay ra, "Tiên sinh."

"Im đi." Tống Ngạn Minh ngại ngùng, nhưng vẫn phải đứng dậy tắt đèn. Nhưng Bùi Hiểu Vũ đột nhiên đứng dậy ôm lấy Tống Ngạn Minh, hơi thở nóng hôi hổi mang theo rượu thì thầm bên tai.

Chưa kịp để Tống Ngạn Minh điên cuồng, Bùi Hiểu Vũ đã đè hắn xuống, kéo một góc chăn che mắt Tống Ngạn Minh lại.

"Bùi Hiểu Vũ, cậu học ở đâu...."

.....

Trên du thuyền náo loạn đến khuya, vẫn còn người đánh bài suốt đêm, những người phục vụ vẫn vui vẻ nhận tiền tip khổng lồ.

Đặc biệt là khách ở phòng số hai trên tầng cao nhất, gửi chút đồ ăn qua đã nhận được vài trăm đồng.

Bùi Hiểu Vũ nằm trên giường, đau đớn không thể rời khỏi giường.

Không nhìn thấy pháo hoa, khi Bùi Hiểu Vũ nói tiếc nuối, Tống Ngạn Minh nói thích dịp Tết sẽ cho cậu một lần.

Bùi Hiểu Vũ: "Thật sao? Cho em xem?"

(Lam: tui đổi xưng hô:])

"Lừa em làm gì?" Tống Ngạn Minh theo bản năng hơi không kiên nhẫn nhưng ngay lập tức nhận ra rằng họ không còn như trước nữa, hắn chậm rãi nói: "Sẽ cho em, đặc biệt cho em một lần."

"Tiên sinh, ngài thật tốt với em." Bùi Hiểu Vũ nói, muốn dùng đầu tựa vào vai Tống Ngạn Minh nhưng động một cái lại đau đến nhăn nhó.

Tống Ngạn Minh dùng thìa đút cho cậu ăn, giọng có chút chán nản nói: "Sao lại thành ra như vậy..."

Giọng của Bùi Hiểu Vũ khàn đặc: "Em đã bảo thôi rồi."

"......." Tống Ngạn Minh biết mình sai nhưng không thể hạ mình xin lỗi, chỉ từng miếng đút cho cậu ăn.

"Lần sau sẽ chú ý hơn."

Bùi Hiểu Vũ ăn món cháo cá mà Tống Ngạn Minh tự tay đút cho, hạnh phúc nói: "Ừm ừm."
Bình Luận (0)
Comment