Nhật Ký Yêu Thầm Của Bác Sĩ Thẩm

Chương 26

Xét về góc độ giải phẫu học, người này trông rất đẹp.

Vì quá quen thuộc với cơ thể người, Phí Lâm nhìn Thẩm Biệt như thể đang nhìn xuyên thấu. Thêm vào đó làn da Thẩm Biệt lại trắng, một vài mạch máu tĩnh mạch ẩn hiện màu xanh nhạt, Phí Lâm gần như có thể thấu hiểu bên dưới làn da hắn, hướng đi của các mạch máu.

Dưới chiếc áo ngủ cộc tay cổ tròn màu xanh dương có thể nhìn thấy một phần cơ ngực lớn, nhưng Phí Lâm chỉ cần nhìn một cái là có thể hình dung ra toàn bộ hình dáng. Hõm ức lõm vào, trong ánh sáng lờ mờ sau khi bị rèm che sáng lọc qua để lại một bóng tối, phía trên là yết hầu hơi nhô lên.

Phí Lâm lại chống người lên một chút, chống đến trước mặt Thẩm Biệt, đầu ngón tay cái nhẹ nhàng vu.ốt ve vị trí dưới yết hầu một chút, ừm, nếu hắn không thể tự thở được nữa thì dùng bút bi đâm vào đây, có thể làm thủ thuật chọc màng giáp nhẫn, cứu mạng chó của hắn.

Xem ra rất dễ đâm vào.

A! Mình đang nghĩ cái gì vậy!

Phí Lâm như thể bị phân ly suy nghĩ, đột ngột tỉnh lại, sao lại bò lên người hắn rồi, may mà không đánh thức hắn.

Rón rén lùi lại, xuống giường.

Có lẽ vì chưa bao giờ ở riêng một mình trong phòng với ai như vậy, Phí Lâm luôn có một cảm giác kỳ lạ, không nhịn được mà nghĩ linh tinh.

Lúc thì tò mò liệu mùi thơm nhàn nhạt của hắn đã bị rửa trôi hết chưa, ngửi một hồi mới phát hiện trên người Thẩm Biệt đã có mùi sữa tắm giống của anh. Muốn xem sách thì phát hiện không thể tập trung được, muốn ngủ thì giường bị người ta chiếm hết một nửa, dường như không chen lên được.

Sau khi đi loanh quanh trong không gian nhỏ hẹp vài vòng, đột nhiên nhớ ra một chuyện quan trọng.

Hôm qua sau khi ăn cơm, Thẩm Biệt đã nói chuyện bên tai anh, anh lại bắt đầu tim đập nhanh. Phòng bệnh xảy ra chuyện nên quên béng mất chuyện này. Phí Lâm chống nạnh đứng bên cửa sổ, nhìn người đang ngủ say trên giường, rơi vào trầm tư.

Anh năm nào cũng đi khám sức khỏe định kỳ, cũng đã theo dõi điện tim đồ hai tháng rồi. Trước hết có thể loại trừ yếu tố toàn thân và bệnh tim thực thể. Vậy thì chỉ còn lại yếu tố si.nh lý và yếu tố di truyền. Nhà họ cũng không có tiền sử bệnh di truyền gia đình về vấn đề này, vậy thì là yếu tố si.nh lý.

Thẩm Biệt là yếu tố gây ra cho anh sao? Vì sao vậy?

Thực tiễn là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm chân lý.

Phí Lâm cẩn thận lục tung đồ đạc, tìm ra một chiếc vòng tay. Ban đầu vốn định dùng NFC trên vòng tay để quẹt thẻ xe buýt, kết quả thẻ Giang Châu vẫn chưa lên online, vòng tay liền bị bỏ không.

Phí Lâm đeo vòng tay lên, điều chỉnh đến chức năng đo nhịp tim, rồi quỳ một chân xuống bên giường.

Thẩm Biệt người này ngủ rất yên tĩnh, không ngáy, tiếng thở cũng rất nhỏ, thay đổi duy nhất chính là phần bụng hơi nhấp nhô.

Cẳng tay phải của Phí Lâm đặt ngang bên mặt Thẩm Biệt, như vậy có thể chống đỡ cơ thể, cũng tiện xem vòng tay, tay còn lại đặt vào khoảng trống giữa cánh tay và bụng của Thẩm Biệt, rồi chậm rãi, chậm rãi… để cơ thể mình dựa xuống.

Trong một giây trước khi ngực chạm ngực, Phí Lâm đã thoáng nghĩ đến tình huống Thẩm Biệt tỉnh lại cho mình hai đấm, và nhanh chóng xây dựng tâm lý sẵn sàng ăn hai đấm đổi lại một chân lý, rồi dùng một tư thế giống như đang ôm, nửa bao vây Thẩm Biệt.

Yên tĩnh…

Vẫn là một sự yên tĩnh chết chóc…

“Thình thịch” “Thình thịch” “Thình thịch” “Thình thịch”…

Mùi thơm ngọt ngào của sữa, năng lượng ấm áp bị quần áo ngăn cách… môi vô tình chạm vào làn da mịn màng nơi cổ hắn, hơi thở phả ra cảm giác mềm mại. Đầu Phí Lâm vùi vào vai Thẩm Biệt, tim nhọn đối diện tim nhọn, anh có thể cảm nhận được dưới lồng ng.ực rắn chắc, nhịp tim của hai người.

Một nhịp đều đặn và chậm rãi, một nhịp gần như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Một cảm giác cơ thể rất kỳ dị, anh thậm chí muốn cứ ôm Thẩm Biệt như vậy, nằm sấp trên người hắn không dậy.

Phí Lâm hơi xoay người về phía mặt Thẩm Biệt. Tóc Thẩm Biệt được chải chuốt kỹ lưỡng, những sợi tóc con sau gáy đều được cắt tỉa gọn gàng, hắn ăn mặc không phải kiểu bó sát người, nhưng ở góc độ này, vị trí này, không có cơ hội nào để nhìn thấy.

Phí Lâm nín thở, không biết vì sao mình lại nín thở.

Anh vô cùng xác định không thể tùy tiện nữa rồi, mau dậy thôi, có thể không ăn đòn thì vẫn nên tránh bị ăn đòn.

Dường như cánh cửa của một thế giới mới mẻ đã được mở ra, một giây bị kéo dài thành thời gian ngưng trệ. Phí Lâm vừa há miệng, hơi thở bắt đầu trở nên gấp gáp, anh cố gắng bình ổn, nheo mắt lại, trong môi trường lờ mờ đồng tử giãn ra theo ánh sáng.

Rồi, anh cứng đờ ngẩng cổ lên, lật cánh tay lại – HR: 152/phút.

Má nó.

Sách giáo khoa không dạy Phí Lâm đây là vì sao, vì sao khi gần một người lại khiến tim đập nhanh.

Anh cảm thấy một cơn chóng mặt như bị thiếu oxy, dùng ý thức cuối cùng ngăn mình không ngất trên ngực Thẩm Biệt, lật người nằm xuống bên cạnh Thẩm Biệt, nhưng không cẩn thận lại gối đầu lên cánh tay hắn.

Cơn buồn ngủ ập đến, ý nghĩ cuối cùng là: Xong rồi, mình gối đầu lên cánh tay của Thẩm tiên rồi, mình xong đời rồi.

Khi Thẩm Biệt tỉnh dậy, cánh tay phải đã tê đến mất cảm giác. Khi hắn ngồi dậy, cảm giác đau rát như kiến bò tràn ngập đầu ngón tay, đột nhiên nhìn thấy cái đầu xù xì trong lòng, nhịp tim bất ngờ rơi mất hai nhịp.

Lại nằm xuống, nhắm mắt, nắm tay lại, tay đau quá, mở mắt ra, cái đầu này vẫn còn.

Không phải là mơ.

Bình tĩnh, hồi tưởng lại xem đã xảy ra chuyện gì.

Thẩm Biệt cố gắng chịu đựng cơn đau do máu bắt đầu tuần hoàn trở lại ở đầu ngón tay, không nỡ di chuyển cái đầu kia ra, điều chỉnh lại tư thế để máu lưu thông trở lại, tay trái đặt lên ngực, mỗi nhịp tim đều như tiếng chuông lớn vang lên trong đầu.

Sáng nay đến ký túc xá của Phí Lâm để ngủ bù, thật sự quá mệt rồi, vừa chạm vào giường liền ngủ ngay.

Dường như bây giờ Thẩm Biệt mới hoàn hồn, nằm trên giường nhìn trần nhà. Bức tường trắng chạm khắc hoa văn cũ kỹ, chiếc giường ván gỗ cứng chỉ lót một lớp đệm mỏng, căn phòng không có gió, ánh sáng duy nhất lọt vào từ cửa sổ.

Xung quanh bị hơi thở của một người khác bao phủ, đây là khung cảnh hắn không dám mơ tưởng cả trong mơ.

Dưới thân là ga trải giường Phí Lâm đã từng ngủ, trên người đắp chiếc chăn mỏng anh đã đắp, tất cả mọi thứ đều tràn ngập mùi hương của anh, bao gồm cả bộ quần áo trên người mình.

Khi nghĩ đến đây, Thẩm Biệt cảm thấy cột sống như bị điện giật. Trong đầu từng đợt ánh sáng trắng lóe lên, không nhịn được mà phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn. Có một khoảnh khắc cảm thấy chết cũng đáng.

Tóc của Phí Lâm sau khi gội xong mềm hơn không ít, bớt đi vài phần ngông cuồng, tì lên làn da dưới cánh tay Thẩm Biệt khiến hắn ngứa ngáy.

Thẩm Biệt nhắm mắt nằm cho đến khi nhịp tim chậm lại mới dám mở mắt ra nhìn Phí Lâm lần nữa.

Khi Thẩm Biệt ngã xuống ngủ đã quên rằng Phí Lâm cũng ngủ chưa được bao lâu. Về rồi chắc chắn cũng cần nghỉ ngơi, còn mình thì lại chiếm giường của cậu ấy, một chiếc giường đơn không quá rộng này.

“À…” Chắc là như vậy đi, cậu ấy chỉ là cũng buồn ngủ quá, chen chúc ngủ một giấc mà thôi.

Vui vẻ sau khi bình tĩnh lại biến thành nỗi thất vọng và quyến luyến nhàn nhạt.

Trong mắt Phí Lâm, mọi người đều là đàn ông, chen chúc nhau ngủ một giấc thôi mà, cậu ấy có thể có tâm tư gì chứ?

Không được, tỉnh táo! Cứ nằm như thế này sẽ càng nằm càng không muốn dậy mất, chẳng lẽ lại nhắm mắt tiếp tục ngủ ở đây, ngủ đến tối luôn sao.

Thẩm Biệt tự nhận mình không thể giữ vững nhân tính lâu như vậy. Nếu như gan lớn đầu óc nóng lên mà động tay động chân với cậu ấy thì bọn họ xong đời.

Rời khỏi chiếc giường của người mình yêu, đây quả thực là một sự dày vò phi nhân tính.

Thẩm Biệt cẩn thận nâng đầu của Phí Lâm lên, từ từ rút tay ra, cánh tay phải vừa mỏi vừa tê. Chống tay từ từ ngồi dậy, chăn mỏng từ trên người trượt xuống, bị Thẩm Biệt vén ra.

Má nó.

Phí Lâm không mặc quần áo.

Sao lại có loại người này chứ? Sao lại có người ngủ chỉ mặc mỗi qu.ần l.ót thế hả?

Thẩm Biệt cả người nổi lên dục hỏa, dốc hết sức nhẫn nại của cả đời, nhịn được hai chuyện: Một, không nhảy ra khỏi giường; hai, không đè Phí Lâm ra.

Hắn nghiến răng nghiến lợi nhặt chăn lên đắp cho Phí Lâm, rụt rè xuống giường, dùng tốc độ nhanh nhất thay quần áo rời khỏi nơi thị phi này.

Gửi tin nhắn cho Phí Lâm qua WeChat: Tôi về đây, cảm ơn.

 

Thứ hai, Phí Lâm đến văn phòng rất sớm, đứng bên cửa sổ hút thuốc giống như đang ngẩn người, nhưng thực chất người đang ngao du.

Hôm đó tỉnh dậy đã là hoàng hôn, phát hiện Thẩm Biệt đã không thấy đâu, rồi nhìn thấy tin nhắn trên WeChat. Hắn đã nói cảm ơn, chắc là không giận chứ, hắn cũng không có lý do gì để giận, dù sao những hành động của mình đều xảy ra khi hắn đang ngủ.

Hắn không nhắc đến chuyện gì khác, có lẽ… sau khi ngủ đã đổi tư thế, cũng không đè lên hắn?

“Chủ nhiệm.” Tiếng gọi vang lên từ phía sau.

Phí Lâm quay đầu lại nhìn thấy Tề Côn, liền vẫy tay ra hiệu cho anh ta vào.

Cố Ninh Ninh đã tỉnh lại vào tối chủ nhật, hạ sốt hết co giật, nhiễm trùng cũng đã được kiểm soát. Về cơ bản coi như đã qua được. Nhưng ca bệnh này thực sự quá nguy hiểm, chỉ cần một mắt xích nào đó không ổn định thì cô ấy đã không thấy được mặt trời của ngày hôm nay.

Tề Côn đi vào đưa cho Phí Lâm một bản thảo luận ca bệnh. Bên trong nói về một vài điểm sai sót từ khi Cố Ninh Ninh nhập viện đến nay.

Trước khi phẫu thuật Cấy nước tiểu của Cố Ninh Ninh đã phát hiện siêu phổ β-lactamase (+), Tề Côn đã không sử dụng kháng sinh carbapenem đặc hiệu cho cô ấy, đây là vấn đề thứ nhất; trong quá trình phẫu thuật phát hiện sỏi có mủ, không kịp thời dừng phẫu thuật, đây là vấn đề thứ hai; sau phẫu thuật dù không sốt nhưng khoa xét nghiệm đã báo giá trị nguy cấp, nhiễm trùng thật sự tồn tại, bỏ lỡ thời cơ chống nhiễm trùng thứ hai, đây là vấn đề thứ ba.

Phí Lâm đọc lướt một lượt, rất nhanh đã xem xong, rồi đưa lại cho Tề Côn. Dùng giọng điệu tương đối thoải mái nói với Tề Côn: “Khá tốt, thứ sáu học chuyên môn của khoa cậu sẽ nói về ca bệnh này nhé, ngoài ra, ‘Căn cứ sử dụng kháng sinh dự phòng’ cũng là một chủ đề không tồi.”

“Và cậu xem này, như ca phẫu thuật của Cố Ninh Ninh này, trước khi phẫu thuật thực ra có thể làm thủ thuật chọc dò tạo lỗ thông, xem lượng dẫn lưu và tỷ trọng rồi quyết định phương pháp phẫu thuật, hơn nữa tạo lỗ thông cũng dễ kiểm soát nhiễm trùng hơn.”

Tề Côn vốn đã chuẩn bị sẵn sàng để bị mắng, kết quả Phí Lâm lại nói năng ôn tồn, đưa ra những lời khuyên chính xác hơn, ngược lại anh ta có chút hoang mang.

Phí Lâm thấy Tề Côn nửa ngày chưa đi, hỏi anh ta: “Sao vậy?”

Tề Côn ấp úng, cuối cùng rất ngượng ngùng: “Chủ nhiệm… trước kia, trước kia tôi có chút hiểu lầm về anh, ờ, xin lỗi.”

“Hả?” Phí Lâm kinh ngạc.

“Chính là… chính là…” Thật khó cho một chàng trai ba mươi mấy tuổi như Tề Côn lại đỏ mặt tía tai, “Trước kia tôi nói xấu anh, xin lỗi.”

Tâm tư Phí Lâm nhảy cóc, đột nhiên nhớ lại hồi đầu đến bệnh viện số 3, những lời nghe được từ phía sau cửa cầu thang bộ, anh đã không nhớ rõ nội dung. Phí Lâm là người không mấy để ý đến ý kiến của người khác, anh xưa nay có hai tôn chỉ: Một, liên quan gì đến mày; hai, liên quan gì đến tao.

Cho nên lúc đó phiền não cũng chỉ phiền não vì hoàn cảnh tẻ nhạt ở khoa tiết niệu chứ không phải Tề Côn đã nói gì về anh, lời của Tề Côn anh chưa bao giờ để trong lòng.

Nhưng, Phí Lâm đột nhiên lại nhớ đến những lời chỉ dạy ân cần của Thẩm Biệt với anh về “làm thế nào để trở thành một chủ nhiệm khoa tốt”, vừa có ân vừa có uy, lập quy tắc, cho lợi ích, thưởng phạt phân minh.

“Ồ, tôi nhớ ra rồi.” Phí Lâm gật đầu, lại vỗ vai Tề Côn, “Tiểu Tề à, y học là một sự nghiệp không ngừng học hỏi, cậu nói cũng không sai, chuyện ở khoa ngoại thần kinh đều là chuyện quá khứ rồi, ở khoa tiết niệu tôi cũng chỉ là một học sinh, may mà có giáo sư Thẩm ở đây, cùng nhau học tập cùng nhau tiến bộ nhé.”

Tề Côn cảm động đến nỗi sắp nước mắt nước mũi tèm lem.

Phí Lâm đột nhiên nghĩ đến cái gì, tiến lên một bước, giơ hai tay ôm lấy Tề Côn.

Tề Côn là một chàng trai cao xấp xỉ Phí Lâm, rất ít người có thể ôm được anh ta như vậy. Lần đầu tiên hành nghề gặp phải một ca bệnh suýt chút nữa thì trở thành sự cố y khoa, bị hoảng sợ, lại đột ngột được cấp trên ôm vào lòng an ủi như vậy, anh ta thật sự nước mắt nước mũi tèm lem rồi.

“Phí chủ nhiệm, anh dịu dàng quá hu hu hu…”

Tay trái Phí Lâm ghì chặt người kia vào lòng, tay phải vỗ lưng anh ta, rồi giơ lên xem vòng tay – HR: 74/phút.

“Được rồi, đừng khóc nữa, làm việc cho tốt.” Phí Lâm buông Tề Côn ra, tiếp thêm sức mạnh cho anh ta ở trên vai, “Đừng làm tôi và giáo sư thất vọng.”

Tề Côn như được tiêm máu gà trở về làm việc.

Phí Lâm rơi vào trầm tư, bước ra cửa văn phòng nhìn những y tá đang bước đi vội vã, họ nhiệt tình chào hỏi anh.

“Chào chủ nhiệm!”

“Chủ nhiệm, hôm nay đến sớm vậy!”

Mẫu đối chứng không đủ đầy cho lắm.

Trong khoa này, người Phí Lâm tin tưởng nhất chính là Thẩm Biệt và Trình Tĩnh, Thẩm Biệt thì chuyên môn vững vàng, Trình Tĩnh thì làm việc đáng tin cậy, cô ấy không giống như những y tá khác hoạt bát, thích đùa, cô ấy giản dị mà cặm cụi làm việc.

Phí Lâm xách một chiếc ghế nhựa đến trạm y tá, trưởng khoa điều dưỡng đang kiểm tra sổ sách trên máy tính.

Phí Lâm đặt ghế ngồi cạnh Trình Tĩnh, gọi: “Điều dưỡng trưởng.”

Trình Tĩnh đầu cũng không ngẩng lên, tay gõ phím trên bàn phím, đáp: “Nói.”

Phí Lâm: “Cô có bạn trai chưa?”

Trình Tĩnh ngẩng đầu lên kinh ngạc trừng mắt nhìn Phí Lâm: “Cậu làm gì đấy?”

Phí Lâm: “Có hay không mà.”

Trình Tĩnh là người không mộng mơ, sẽ không cho rằng Phí Lâm hỏi như vậy là có ý gì với cô, cho nên chỉ còn lại sự khó hiểu.

Trình Tĩnh liếc mắt một cái: “Không có.”

Phí Lâm: “Vậy tôi có thể ôm cô một cái không?”

Trình Tĩnh vừa mới quay về với màn hình lại trừng mắt nhìn lại, lạnh cả người đến mức cổ cũng cứng đờ: “Cậu làm sao vậy?”

“Không làm sao, chỉ là cuối tuần khoa mình suýt nữa thì gặp tai họa, tôi cần chút động viên.”

Đã là chuyện của khoa thì không từ chối được rồi. Trình Tĩnh rất nhanh đã chấp nhận cái lý lẽ vớ vẩn của Phí Lâm, dang hai tay ra.

Phí Lâm luồn hai tay qua nách Trình Tĩnh, Trình Tĩnh bé nhỏ, Phí Lâm vừa ôm một cái là không thấy người đâu nữa. “Cảm ơn cô, Điều dưỡng trưởng.”

HR: 69/phút.

“Hai người đang làm gì vậy?” Một câu chất vấn lạnh lùng bổ xuống.

Phí Lâm vừa buông Trình Tĩnh ra, quay đầu lại nhìn thấy Thẩm Biệt đang đứng bên ngoài trạm y tá với một khuôn mặt đen sì.

Trình Tĩnh vội vàng giải thích: “Chuyện của bệnh nhân giường số 3, chủ nhiệm áp lực quá muốn được ôm một cái, giáo sư anh mau ôm anh ấy đi.”

Thẩm Biệt tiêu hóa trong ba giây, biểu cảm trên mặt cuối cùng cũng giãn ra một chút, hỏi: “Cậu muốn ôm à?”

Bình Luận (0)
Comment