Nhật Ký Yêu Thầm Của Bác Sĩ Thẩm

Chương 27

Phí Lâm cụp mắt xuống suy nghĩ một hồi, cố gắng phớt lờ hình ảnh hôm qua vụng trộm ôm hắn cứ liên tục hiện lên, nói: “Không phải anh không thích gần người quá sao?”

“Khi nào tôi nói vậy?” Thẩm Biệt vừa ngạc nhiên vừa vô tội.

“Anh bảo tôi đừng đến gần.” Phí Lâm chỉ vào thái dương trái của mình, vết bầm đã sớm tan từ lâu, nhưng Thẩm Biệt không thể nào quên.

Phí Lâm tiếp tục hồi tưởng: “Tôi thậm chí còn chưa chạm vào anh, anh đã nhảy dựng lên rồi.”

Thẩm Biệt đưa tay huơ huơ trước mặt: “Không phải như vậy… lúc đó cậu, ờ…” Chẳng lẽ lại nói lúc đó cậu không mặc quần áo, tôi sẽ dựng lên sao.

Thẩm Biệt: “…”

Phí Lâm đợi hắn giải thích nhưng không đợi được câu tiếp theo.

Thẩm Biệt hôm nay sau khi nghỉ ngơi điều chỉnh lại rồi đi làm, chiếc áo sơ mi cộc tay màu xanh lá đậm vibe vintage, trông thần thái sáng sủa, có một vẻ đẹp trai trưởng thành nhẹ nhàng.

Cái huơ tay này, đẹp trai đến chói mắt.

“Không sao, ôm trưởng khoa điều dưỡng rồi, tôi cảm thấy tốt hơn nhiều rồi.” Phí Lâm nhìn khuôn mặt kia của Thẩm Biệt, lại nhớ đến nhịp tim của mình, chẳng hiểu sao có chút nóng mặt.

Phí Lâm bước ra khỏi trạm y tá vòng đến trước mặt hắn, giống như đang che giấu điều gì đó, bĩu môi lẩm bẩm: “Đàn ông cứng ngắc có gì hay mà ôm.”

Cái tên đàn ông chết tiệt này, sao lại ăn mặc tinh tế như vậy, làm nổi bật mình thật là thảm hại.

Phí Lâm quay về văn phòng chủ nhiệm mới nhớ ra sắp giao ban rồi còn quay lại đây làm gì, đáng lẽ phải đi thẳng đến văn phòng bác sĩ chứ.

Anh không ổn, anh vậy mà lại đang hoảng, anh hoảng cái gì chứ?

Ở góc văn phòng có một bồn rửa tay, trên đó gắn một chiếc gương trang điểm. Phí Lâm nhìn mình trong gương, tóc đang dần bước vào giai đoạn khó ở, bên dưới chiếc áo blouse trắng ôm dáng, anh mặc áo phông và quần đùi, trông rất kỳ lạ.

Chủ yếu là trông rất lôi thôi.

Haizz… nhưng mấy ông chú thô kệch ở khoa ngoại đều như vậy mà, trước kia cũng như thế này thôi mà, lúc đó cũng không cảm thấy có gì không đúng.

Phí Lâm nhìn hai ống chân nhỏ lộ ra bên ngoài vạt áo của mình, bắp chân thon gọn đẹp đẽ, đây là thành quả của nhiều năm anh mang tất chân làm phẫu thuật để phòng giãn tĩnh mạch.

Theo quy định, bác sĩ nam mặc áo blouse trắng không được mặc quần đùi, nhưng không ai dám đến nói với anh, Thẩm Biệt từng liếc mắt nhìn hai lần, muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không nói gì.

Ngay cả Phí Lâm cũng cảm thấy có chút kinh ngạc, ý nghĩ hiện giờ của anh là: Hình tượng này đứng cạnh Thẩm Biệt thật không hợp.

Thật là bị ma ám rồi.

Hai tháng trước anh còn đang muốn xé bỏ cái vẻ trang nghiêm của Thẩm Biệt mà cắt đầu đinh, bây giờ vậy mà lại đang nghĩ bản thân mình với tư cách là chủ nhiệm, đứng cạnh giáo sư như thế này sẽ làm tổn hại đến hình tượng của giáo sư sao?

Phí Lâm rơi vào một chút lo lắng ngắn ngủi, rồi nhanh chóng xác định một người có thể giải đáp cho mình – Chung Thiền. Ờ, có lẽ vậy, ngoài cô ấy ra thì cũng không tìm được ai khác, không lẽ lại đi tìm Phó Miên.

Nhưng mà vào giờ này, Chung Thiền chắc cũng không rảnh xem điện thoại, buổi trưa tìm cô ấy vậy.

 

Thẩm Biệt nhìn bóng lưng Phí Lâm không quay đầu lại, trong lòng trào dâng một nỗi cay đắng.

Đàn ông cứng ngắc có gì hay mà ôm.

Ha, đúng vậy, đàn ông có gì hay mà ôm.

Cho nên cũng may không nghe lời Lâm Chi Hạ, Phí Lâm từ đầu đến cuối vẫn là một người đàn ông thẳng tưng, dù tình cảm có chậm tiêu một chút thì đó cũng là đối với phụ nữ.

Cậu ta dù có ngốc nghếch cứng nhắc đến đâu thì về si.nh lý vĩnh viễn sẽ không có cảm giác với đàn ông.

Nếu như mình thực sự nói gì đó hoặc làm gì đó, thì cậu ta sẽ làm gì đây? Là trực tiếp tung ra hai đấm, hay là im lặng từ đó giả vờ như người qua đường, hoặc là hỏi thế nào là thích?

Thẩm Biệt vậy mà lại không đoán được chút nào. Sau hai tháng ở chung, hắn phát hiện ra Phí Lâm vẫn còn những mặt mà hắn chưa hiểu rõ.

Nhưng mà, đến khi chọc thủng lớp giấy cửa sổ, có lẽ hắn nên chủ động từ chức rời đi trước.

Tất cả những điều này đều là mộng ảo bong bóng.

Một giấc hoàng lương, si tâm vọng tưởng.

Vẫn có thể ở bên nhau ba năm sớm tối, biết đây là một giấc mộng có thời hạn, vậy thì cứ mơ cho trọn giấc vậy.

Hắn phải cẩn thận hơn, không thể để giấc mộng tan vỡ sớm được.

“Ê, giáo sư anh đừng có biểu cảm đó chứ, không phải chỉ là một cái ôm thôi sao? Lên một cái đánh thường là được rồi.” Diêu Giai Văn lén nghe ở góc tường, tiện thể kiểm tra y lệnh, xong ngẩng đầu lên thì đụng phải khuôn mặt lạnh như băng của Thẩm Biệt.

Cô ấy không mệt mỏi mà dạy dỗ: “Để chủ nhiệm biết thế nào là cường nhân khóa nam.”

Thẩm Biệt thở dài một hơi: “Bình thường cô toàn xem mấy thứ vớ vẩn gì vậy.”

Buổi giao ban hôm nay vô cùng dài, chủ yếu là vì chuyện của Cố Ninh Ninh lần này, thêm vào đó là một trận đe dọa của người nhà cô ấy, cuối cùng cũng may mắn chuyển nguy thành an, đối với khoa tiết niệu mà nói vừa là kinh nghiệm vừa là bài học.

Dù là nhóm bác sĩ hay nhóm điều dưỡng đều dặn dò rất nhiều chuyện. Thẩm Biệt nhắc lại chuyện quản lý hậu phẫu, bác sĩ nào cũng nghe mà trong lòng lo lắng bất an.

Rồi sau đó đến phần đi kiểm tra phòng bệnh.

Sau khi bận rộn lên, Thẩm Biệt cũng không có cơ hội để dạy riêng Phí Lâm cách giao tiếp với bệnh nhân, đành phải gặp ca nào thì dặn dò vài câu ca đó, Thẩm Biệt tự mình làm gương.

Một đoàn người đến phòng bệnh của Cố Ninh Ninh.

Cô ấy tuy đã tỉnh lại rồi nhưng lại suýt trải qua một trận suy tuần hoàn, người vẫn rất yếu. Giường bệnh được nâng lên, cô ấy dựa vào đầu giường, sắc mặt tái nhợt.

Người nhà của Cố Ninh Ninh thì rất hung dữ, còn cô ấy thì lại rất biết ơn bác sĩ: “Bác sĩ Phí, có phải anh đã cứu tôi không? Cảm ơn anh nhiều lắm…”

“Không phải, là bác sĩ Thẩm.” Phí Lâm chỉ vào Thẩm Biệt đang đứng ở phía bên kia giường, “Anh ấy vì cô mà thức cả đêm đấy.”

Cố Ninh Ninh nhìn sang: “À… bác sĩ Thẩm vất vả rồi.”

Thẩm Biệt trang nghiêm cất tiếng: “Không cần cảm ơn, đây là trách nhiệm và bổn phận của bác sĩ. Ngoài ra đây cũng không phải là công lao của riêng một người, mỗi một y bác sĩ đều đã nỗ lực.”

Phí Lâm trong lòng tặc lưỡi, không nhịn được mà nhìn Thẩm Biệt, học đi, còn phải học theo giáo sư Thẩm nhiều nữa.

Có Thẩm Biệt trong buổi kiểm tra phòng bệnh, Phí Lâm đều có cảm giác muốn làm một vật trang trí. Có Thẩm Biệt chống đỡ thì trời sập xuống cũng có hắn lo, mình có thể làm một tên vô dụng không cần động não, thỉnh thoảng lười biếng một chút như vậy rất thoải mái, Phí Lâm thích thứ hai.

Đoàn người kiểm tra phòng bệnh ồn ào kết thúc.

Phí Lâm làm xong phẫu thuật trở về văn phòng cũng đã là giữa trưa rồi, vừa ăn cơm nguội vừa nhắn tin cho Chung Thiền.

Phí Lâm: Triệu hồi đại đao.

Không bao lâu sau, Chung Thiền đã trả lời.

[Thợ mổ sọ Chung nhất đao]: Nhị đao có việc gì?

Phí Lâm: Hỏi cô một vấn đề, một người, cứ gần một người khác là tim đập nhanh, đây là vì sao?

[Thợ mổ sọ Chung nhất đao]: Người kia là only one hay là anyone else?

Phí Lâm: Only one, tôi đang nghĩ liệu có phải là dị ứng đặc hiệu với người không, nhưng lại không tìm thấy tài liệu tham khảo.

[Thợ mổ sọ Chung nhất đao]: Là cậu à?

[Thợ mổ sọ Chung nhất đao]: Cậu xong rồi, Phí nhị đao, cậu đang rơi vào lưới tình rồi.

Phí Lâm: Ý gì?

Chung Thiền đang nằm trên giường bệnh của khoa vật lý trị liệu, điều trị cái lưng già của mình. Cô nằm sấp trên giường điều trị, khi trả lời tin nhắn này thì cả lưng đều thẳng lên.

Bác sĩ vật lý trị liệu vỗ vào lưng cô nói: “Cô Chung, thả lỏng, thả lỏng chút đi.”

“Xin lỗi!” Chung Thiền lại nằm sấp lên gối, miệng xuýt xoa không ngừng.

Nhìn xem, đây gọi là cái gì, cây khô gặp mùa xuân hay là cây sắt nở hoa? Phí công Miên Miên ba năm thanh xuân, vậy mà hạt giống còn chưa nảy mầm, đổi một người khác là nở hoa luôn rồi.

[Thợ mổ sọ Chung nhất đao]: Cái gì mà ý gì chứ? Chỉ tim đập nhanh khi đối diện với một người thì còn có thể là ý gì, là thích người ta đấy, sư huynh sau này nếu đầu óc anh có vấn đề thì để tôi chủ dao nhé, tôi muốn xem xem đầu óc của anh nó mọc kiểu gì.

[Thợ mổ sọ Chung nhất đao]: Cảm giác có thể đăng một bài SCI, Nghiên cứu nhận diện cảm xúc dựa trên đặc điểm điện não đồ của sát thủ vô cảm.

Nói xong cảm thấy thiếu một chút gì đó, à.

[Thợ mổ sọ Chung nhất đao]: Cô gái nào thế? Gửi xem thử.

“Phụt–” Cơm hộp phun hết lên cả bàn. “Khụ khụ khụ khụ…”

Phí Lâm ho sặc sụa một trận, đột nhiên không còn cảm giác thèm ăn nữa, đặt đũa xuống.

“Rơi vào lưới tình.” Phí Lâm ôm điện thoại, lặp lại một lần.

Thẩm Biệt còn có công việc khác cần xử lý, thời gian ở bệnh viện số 3 thường chỉ có nửa ngày. Phí Lâm buổi sáng phải làm phẫu thuật cho nên trừ thứ hai ra, anh cơ bản đều đến vào buổi chiều.

Hôm nay là thứ hai, khi Phí Lâm về văn phòng, Thẩm Biệt đã đi rồi.

“Rơi vào lưới tình.” Phí Lâm lại lẩm bẩm một lần, trong lòng không hề gợn sóng, cảm thấy từ này đáng lẽ phải cuộn trào mãnh liệt mà khi thốt ra từ miệng mình lại rất khô khan.

Anh đi đến chỗ làm việc của Thẩm Biệt, ánh mắt quét qua một lượt, xui khiến quỷ thần mà ngồi xuống, ngửa đầu nằm ra.

Đột nhiên phát hiện ở góc độ này nhìn qua, từ khe hở giữa hai máy tính, vừa vặn có thể nhìn thấy vị trí của mình.

“Mình thích anh ta sao?” Phí Lâm hoang mang, “Nhưng mà anh ta là đàn ông mà.”

Tay Phí Lâm vẫn đang trả lời tin nhắn cho Chung Thiền.

Phí Lâm: Không có ảnh.

Phí Lâm nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên hình ảnh của Phó Miên và Thẩm Biệt.

Phó Miên là một cô gái tri thức ưu nhã mang vẻ ngọt ngào, Phí Lâm nhớ lại một hồi, kinh ngạc phát hiện gương mặt của Phó Miên đã mơ hồ rồi, chỉ có thể hình dung ra một đường nét.

Phó Miên là bạn gái cũ, thích có lẽ là cảm giác với cô ấy nhỉ, nhưng mà, cảm giác với Phó Miên là gì nhỉ?

Cùng nhau uống rượu thì rất vui vẻ, cô ấy tửu lượng rất tốt. Nhưng không thể nói chuyện với cô ấy về những điều mình thích, những điều cô ấy thích nói thì mình lại không mấy hứng thú, sợ chủ nhiệm Phó cho rằng mình là kẻ trăng hoa, cũng không tiếp xúc với cô ấy nhiều, ấn tượng là không có cảm giác tim đập nhanh…

Không ghét, chắc là cảm giác không ghét thì phải.

Còn Thẩm Biệt thì sao?

Phí Lâm nghĩ đến trong căn phòng lờ mờ ở ký túc xá, khuôn mặt đang ngủ yên tĩnh đó, trán, mũi, môi, cằm, đường nét nhấp nhô như núi đồi và thung lũng. Dù nhắm mắt lại cũng có thể tưởng tượng ra đôi mắt sâu thẳm không sai một ly.

Khi áp lên ngực hắn, có một nỗi quyến luyến khó mà phát hiện ra, đến giờ Phí Lâm mới có chút hoàn hồn.

Dưới ống nội soi không cần giao tiếp cũng có thể phối hợp hoàn hảo trong ca phẫu thuật. Ngoài hệ tiết niệu ra thì cũng có thể giải đáp tất cả các câu hỏi của anh, từ sinh học đến y học, từ thiết bị đến thuốc, từ tế bào gốc phôi thai đến CRISPR-Cas9 (chỉnh sửa gen)… nói gì hắn cũng có thể tiếp lời.

A… Phí Lâm cúi người về phía trước, phát hiện hô hấp của mình trở nên gấp gáp, chỉ cần nghĩ đến Thẩm Biệt đã vậy rồi sao?

Nếu như bắt buộc phải chọn ở chung phòng với một người thì hình như anh thực sự nghiêng về việc chọn Thẩm Biệt hơn.

Nhưng, đây chính là thích sao? Nếu mình thích anh ấy… không đúng, anh ấy cũng không giống phụ nữ mà.

Sắc mặt Phí Lâm đột nhiên trắng bệch, Thẩm Biệt một người đàn ông như vậy, nếu anh ấy biết mình bị đàn ông thích, chắc anh ấy sẽ đánh người đó cho đến khi hiểu cái gì gọi là đàn ông đích thực mất.

Phí Lâm rùng mình, thích hay không thích, để sau hẵng nói.

[Thợ mổ sọ Chung nhất đao]: Vậy cậu kể xem, cô ấy trông như thế nào?

Phí Lâm: Chuyện này đừng nhắc lại nữa.

 

 

Bình Luận (0)
Comment