Dịch giả: HoangtrucDùng Ngọc Long đạo tràng làm cái giá trao đổi để lấy được chỗ dựa là Thái Thanh giáo cho Từ Ngôn. Phần giao dịch này đủ khiến vị lão nhân Trình gia trắng đêm không ngủ.
Quyết định này, cũng làm Trình Dục bất đắc dĩ đến cực điểm.
Lão đã co kéo Ngọc Long đạo tràng tu kiến tới hai năm, ngoại trừ tiết kiệm quốc khố còn có tác dụng tiêu hao tài lực Thái Thanh giáo. Nay vì Từ Ngôn, Trình Dục thật sự không còn cách nào khác, lúc này mới thỏa hiệp xây dựng lại Ngọc Long đạo tràng, đổi lấy lực lượng bảo vệ từ quốc sư.
Thánh chỉ hoàn toàn đúng là có thể giữ Từ Ngôn bình an, nhưng sau khi có Thánh chỉ xong, chẳng lẽ Hứa gia sẽ cam tâm tình nguyện tuân theo? Nếu trước mặt người ta tuân theo, sau lưng phái ra cao thủ đi ám toán Từ Ngôn, rồi sau đó giao ra mấy kẻ chết thay là xong chuyện.
Đối với bản sự của các gia tộc quyền thế này, Trình Dục đủ hiểu rõ. Cho nên đây là trọng điểm khiến lão thỏa hiệp với quốc sư. Nếu không phải là vì Từ Ngôn, lão tình nguyện tái đấu vài năm với quốc sư, cũng không có chuyện thỏa hiệp xây dựng lại Ngọc Long đạo tràng.
Kỳ thật Trình Dục thấy rất rõ ràng, Từ Ngôn chọc vào đại họa là vì sau lưng khuyết thiếu thế lực dựa vào. Nếu Bàng gia hoặc Hoàng tộc toàn lực ủng hộ, Hứa gia có thể làm gì được hắn chứ.
Không có nhân thủ, thế đơn lực bạc, đây mới chính là nhược điểm của Từ Ngôn.
Ngày hôm sau tảo triều, quốc sư trên triều đề cập đến việc xây dựng lại Ngọc Long đạo tràng, mà Tả tướng bên kia chỉ luôn trầm mặc không nói. Phần đồng ý ngầm này khiến Hoàng đế vẫn chưa thể quyết định được thở ra nhẹ nhõm, đáp ứng lượng công việc liên quan tới Ngọc Long đạo tràng. Sau đó là đến việc Tả tướng nói về chuyện bảo vệ cho Thiên Môn hầu, quốc sư bên kia lớn tiếng tán đồng. Bởi vậy, chẳng những hai bên đều thỏa ý, mà Hoàng đế cũng nhẹ nhõm rất nhiều, long nhan cực kỳ vui mừng lập tức đồng ý.
Đến lúc tản triều, Tả tướng đi thẳng tới Thiên lao Hình bộ. Nhìn thấy Từ Ngôn mệt mỏi không chịu nổi, lão không khỏi chấn động.
Một ngày chờ đợi, Từ Ngôn cơ hồ bị kịch độc giày vò đến chết đi sống lại. Hắn tự nhốt kín mình trong Thiên lao, hai mắt đầy tơ máu như mắt của thú vật bị vây khốn, quần áo trên người sớm đã bị xé rách mướp.
"Từ Ngôn, ngươi làm sao vậy?"
Nhìn thấy Từ Ngôn như vậy, Trình Dục nghĩ ngay tới chuyện cai ngục Thiên lao động tay động chân, vì vậy Tả tướng giận dữ định gọi đám lính canh đến chất vấn.
"Luyện công... Đang luyện suýt nữa tẩu hỏa nhập ma..."
Từ Ngôn vừa mới miễn cưỡng áp chế độc lực, mặt tái nhợt cười cười nói với lão nhân: “Ta không sao, lão gia tử, đưa ta quay về Bàng gia, ta cần nghỉ ngơi điều trị."
“Được, để ta phái người đưa ngươi về.”
Trình Dục phân phó thủ hạ chuẩn bị xe, tự mình đỡ Từ Ngôn ra xe, vừa đi vừa nói: “Chuyện của Hứa gia đã có chuyển biến, sáng mai mật chỉ của Thánh thượng sẽ đến Hứa gia. Cảnh cáo bọn hắn không được báo thù ngươi. Chẳng qua, để ổn thỏa mọi chuyện, lão phu tự tiện làm chủ, tìm cho người một chỗ dựa.”
“Bên dưới đại thụ…hóng mát thật sướng. Đa tạ lão gia tử." Từ ngôn suy yếu nói.
Trình Dục khẽ thở dài một tiếng, lắc đầu, nói: "Tìm chỗ dựa, không đơn giản như vậy. Từ Ngôn, lần này chỉ sợ ủy khuất ngươi rồi. Lão phu biết ngươi chán ghét Thái Thanh Giáo, thế nhưng cục diện hôm nay, muốn chính thức chặt đứt tâm tư báo thù của Hứa gia, trừ phi Bàng gia liều chết bảo vệ ngươi nếu không một đạo mật chỉ vẫn chưa đủ. Ngươi phải trở thành Hộ giáo Pháp sư Thái Thanh giáo mới được.”
Dựa thế mà làm, đó là mục địch và thủ đoạn của Trình Dục. Nghe nói đến Thái Thanh giáo, Từ Ngôn chẳng những chán ghét, mà còn thấp giọng nở nụ cười.
Đến Thái Bảo tà phái hắn còn làm qua, nhận giặc làm cha cũng từng làm, làm Pháp sư Thái Thanh giáo thì có là gì đâu?
“Vì an nguy của tiểu tử mà bôn ba như vậy, ân tình lão gia tử, tiểu tử ghi tạc trong lòng.” Từ Ngôn ngẩng đầu nhìn vị lão giả tùy già nua nhưng vẫn vững chãi uy nghiêm trước mặt, đầy chân thành cảm tạ.
“Ngươi đồng ý là tốt rồi, chúng ta là người một nhà, đừng nói đến chuyện báo đáp. Tiểu tử ngươi đã cứu một nhà lão phu, nếu nhìn ngươi bị Hứa gia phế bỏ, lão phu có sống trăm tuổi cũng không an ổn tâm tình.” Trình Dục nhẹ gật đầu, thổn thức nói: “Dưỡng thương cho tốt, lão phu tuy nói là phàm phu tục tử, nhưng cũng biếtít nhiều chuyện tu hành, cần ổn chứ không cần gấp. Tuyệt đối không cậy mạnh, nhớ rõ, trong kinh thành ngươi còn có Trình gia gia này.”
Trình Dục thật tâm nói vậy, đầy yêu thương như của trưởng bối nói với vãn bối. Lão còn tưởng Từ Ngôn thật sự nóng vội luyện công mà bị cắn trả, thật tình không biết đại nạn của thiếu niên kia đã sớm kéo tới.
Mang Từ Ngôn ra Thiên lao, Trình Dục đã chuẩn bị xe ngựa sẵn sàng, dặn dò thêm hai câu rồi nhìn cỗ xe rời khỏi Thiên lao. Bấy giờ lão mới hoàn thoàn thở nhẹ một hơi.
Thân phận hộ giáo Pháp sư Thái Thanh giáo đủ để đối kháng được sự trả thù của Hứa gia. Dù Hứa gia liều mạng kháng chỉ, liều mạng trở mặt với Bàng gia để phế bỏ Từ Ngôn, nhưng có Thái Thanh giáo sau lưng, Từ Ngôn có thể dư sức tránh được sóng gió này. Về phần Từ Ngôn gặp lợi hay hại sau khi tiến vào vũng bùn Thái Thanh giáo, chỉ có thể đợi qua kiếp này mới tính tiếp được mà thôi.
Trình Dục yên tâm trở lại, nhưng nội tâm Từ Ngôn lại đang thiêu đốt sôi trào.
Thiếu niên bị kịch độc tra tấn, nếu không phải có ý chí cường đại đến kinh người, có lẽ đã tự sát trong Thiên lao rồi.
Độc thảo trong giới tu hành, có nói với Trình Dục cũng không có nửa điểm tác dụng. Dù sao vị lão nhân kia không phải là tu hành giả, Từ Ngôn mới lừa bịp đối phương, nói thành mình là do luyện công mà ra.
Loại giải dược Ngư Vĩ liên này tuyệt không phải là thứ nói có là có ngay được. Cho nên Từ Ngôn cần quay về Bàng gia, chỉ có ở đây hắn mới đoạt được phần Ô Anh thảo tiếp theo, trì hoãn độc phát lại.
Bởi vì hắn có thể kết luận, Hành Khí đan pha trộn Ô Anh thảo, nhất định trên người Thanh Vũ!
Xe ngựa đi qua, có dừng lại tại một cửa tiệm bán thuốc. Từ Ngôn xốc lại tinh thần, vào tiệm thuốc mua một loại thảo dược, chỉ một phần nhỏ mà thôi.
Hắn đem phần thảo dược đỏ sậm cất kỹ trong người, ngồi lên xe ngựa, đi thẳng đến đại môn Bàng phủ.
Cỗ xe Hình bộ đi xa, Từ Ngôn vẫn đứng ngay đại môn Bàng gia. Hắn đưa mắt nhìn tòa nhà đối diện đang được xây dựng, hàng mày hơi cau lại.
Tòa nhà ba tầng, trang trí tráng lệ, cửa lớn sơn son còn chưa khô. Bảng hiệu được phủ một tấm lụa đỏ che lại nên dù có mắt trái, Từ Ngôn cũng không nhìn ra chữ bên trong đó viết gì.
Là một chỗ mua bán lớn, không rõ sinh ý nhà ai. Chẳng qua vẻ ngoài tòa nhà làm Từ Ngôn cảm thấy có chút quen mắt.
Mua bán đối diện Bàng phủ, nhưng cũng chẳng liên quan nhiều tới hắn. Từ Ngôn lướt qua rồi cũng không nhìn nhiều, gõ cửa rồi nhanh chóng đi vào.
Cô gia trở về, khiến cả Bàng phủ triệt để nổ tung.
Thái Bảo Tà phái, Thiên Môn hầu Đại Tề, còn là thân phận con tin, chỉ một mình Từ Ngôn đã khiến cả Bàng gia thấp thỏm lo âu. Hôm nay Hứa gia đã tuyên bố phế bỏ Từ Ngôn, hắn còn dám quay về Hứa gia, chẳng phải là mang tâm tư muốn cùng kéo Bàng gia xuống nước?
Bàng gia không chỉ có trực hệ Bàng Vạn Lý, gia tộc quyền thế to như vậy, chi nhánh rất nhiều. Cùng thế hệ với Bàng Vạn Lý đã hơn mười người, chưa kể đến trưởng bối của lão, ngay từ đầu đều cho rằng Từ Ngôn là một mối hung họa, cho rằng Bàng Vạn Lý mang phiền toái đến gia tộc mình.
Lúc trước Từ Ngôn coi như trung thực, nhưng lần này gây đại hóa, đã đẩy mọi chuyện quá xa. Một khi gia tộc quyền thế trở mặt với nhau, kết cục sẽ cực kỳ thê thảm, thậm chí cục diện có thể là ngươi chết ta sống.
Biết được Từ Ngôn trở về, rất nhiều trưởng bối Bàng gia nhao nhao đi đến thư phòng Bàng Vạn Lý, chất vấn vị đương kim gia chủ, cho rằng nên giao Từ Ngôn cho Hứa gia xử trí mới miễn được chuyện hai đại thế gia trở mặt. Thậm chí còn chỉ ra phương hướng xử lý phía Bàng Hồng Nguyệt, rồi Bàng gia phải phế bỏ Từ Ngôn dập tắt lửa giận của Hứa gia đã.
Vì một ngoại nhân, hoàn toàn đúng là không đáng trở mặt với Hứa gia. Nhưng chất vấn của mấy trưởng bối Bàng gia lại không khiến Bàng Vạn Lý để ý tới.
Gia chủ không lên tiếng, dù trưởng bối Bàng gia có bối phận cao hơn cũng không dám tự mình vượt quyền phế bỏ Từ Ngôn. Không nói đến chuyện không ai trong bọn hắn có đủ khả năng phế bỏ một vị võ giả Tiên Thiên Ngũ mạch cả.
Tin tức cô gia trở về nhanh chóng truyền khắp Bàng phủ. Lúc Từ Ngôn trở về chỗ ở của mình, người đến thăm hắn đầu tiên không phải là Bàng Vạn Lý, cũng không phải Bàng Thiếu Thành cùng Bàng Thiếu Vĩ, mà là Mập Cửu vẫn luôn ở nhà bếp của Bàng phủ.