Dịch giả: HoangtrucKỳ thật Mập Cửu không cố tình tới thăm Từ Ngôn, gã muốn tới tìm Thanh Vũ hỏi thăm chút tin tức của Từ Ngôn.
Bảy tám ngày không thấy bóng dáng, Từ Ngôn mà biến mất, mấy ngày tới Mập Cửu không xong rồi. Gã là người Quỷ Vương môn, dù là đầu bếp nhưng là đầu bếp của Quỷ Vương môn. Nếu Từ Ngôn chết ngoài kia, hoặc bỏ trốn mất, còn gã vẫn ở Bàng gia, chẳng phải sẽ thành chỗ trút giận của Bàng gia hay sao?
Nếu con tin đã chạy thoát, kẻ đầu bếp như gã không khéo sẽ bị băm ra cho chó ăn cũng không chừng.
Vừa đúng lúc đi tìm Thanh Vũ hỏi thăm tin tức của Từ Ngôn, còn chưa tiến vào viện tử đã đụng phải Từ Ngôn mặt mày tái nhợt ở cửa ra vào.
“Hầu Gia! Người đây là đi đâu vậy? Làm chúng ta sốt ruột gần chết a. Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi." Mập Cửu đầy lo lắng hỏi. Nhìn bước chân Từ Ngôn không vững, gã còn cố ý đỡ hắn đi vào viện tử.
Đỡ Từ Ngôn vào trong phòng, Mập Cửu lần nữa hỏi: “Hầu gia đang bị thương ở đâu vậy? có cần ta tìm một tên thầy thuốc đến?”
"Không cần, ta không sao." Từ Ngôn ngồi đó, ổn định tâm thần, rồi phân phó: “Về phòng bếp nấu nhiều đồ ăn khuya đi. Đưa tới trễ một chút cho ta.”
“Được, để ta về chuẩn bị.” Mập Cửu lên tiếng quay người định đi ra, chưa chạy hai bước đã quay đầu lại hỏi một câu: “Hầu gia, ăn cá được không? Ta sẽ nấu món sở trường, thanh ngư hầm sen, mùi vị nhất tuyệt. Không phải ta nói quá, mà món thanh ngư này của ta, mùi vị…”
“Cứ thoải mái, gì cũng được.” Từ Ngôn phất tay cắt ngang hứng thú tự biên tự diễn của tên đầu bếp béo, suy yếu nói: “Đưa tới trễ chút, sau giờ Tí đi.”
Sau nửa đêm mới ăn khuya, muộn như vậy còn nuốt vào nổi sao? Mập Cửu không khỏi bội phục khẩu vị Hầu Gia thật tốt, rồi gật đầu đáp ứng đi ra.
Yên lặng ngồi đầu giường, hai mắt Từ Ngôn có chút trống rổng, trong lòng hắn đã quyết định xong.
Đêm nay nhất định phải đạt được Ô Anh thảo!
Hàng mày kiếm thanh tú cau lại một cái, đôi mắt trống rỗng dần nổi lên tầng sương lạnh vô biên.
Phải chịu tra tấn của Ô Anh thảo, không bằng cá chết rách rưới với độc thủ đang ẩn nấp kia!
Trời chập choạng tối, hai huynh đệ Bàng Thiếu Vĩ, Bàng Thiếu Thành đồng thời tới chơi.
Hai người thập phần quan tâm Từ Ngôn, hỏi thăm nửa ngày phát hiện Từ Ngôn suy yếu không chịu nổi. Lúc đầu hai huynh đệ còn tưởng em rể phải chịu tra tấn trong nhà lao, sau Bàng Thiếu Thành kiểm tra một phen lại phát hiện trên người Từ Ngôn cũng không có vết thương,
Vì vậy lại càng không thể giải thích được.
Từ Ngôn cũng thoái thác bằng lý do luyện công sơ suất, giải thích với hai huynh đệ Bàng gia. Thấy Từ Ngôn không đáng ngại, hai người bèn không quấy rầy Từ Ngôn nữa. Dặn dò hắn tĩnh dưỡng xong, trước khi đi Bàng Thiếu Thành còn vỗ ngực cam đoan chuyện của Hứa gia, nhị thiếu gia Bàng gia y sẽ chống đỡ, Từ Ngôn không cần phải lo lắng.
Không nhiều người biết chuyện Hứa Kính Chi gây ra. Nói cho cùng Bàng gia chưa chính thức xé toang da mặt với Hứa gia. Chẳng qua vì chuyện này mà hai huynh đệ Bàng gia cũng cảm thấy thân thiết với Từ Ngôn hơn nhiều.
Rất nhiều trưởng bối Bàng gia không tán đồng Từ Ngôn, nhưng ít nhất một nhà Bàng Vạn Lý đã càng lúc càng coi Từ Ngôn trở thành người nhà thật sự rồi.
Từ Ngôn có thể cảm nhận sự chân thành từ hai huynh đệ kia, chẳng qua tình huống của hắn hôm này ngoại trừ sát ý nặng nề ra, đã không còn nảy sinh được chút tâm tình nào nữa cả. Sau khi qua loa tiếp chuyện với hai huynh đệ, hắn càng mệt mỏi không chịu nổi, độc phát bị áp chế mơ hồ lại xuất hiện dấu hiệu phát tác lần nữa.
Hai vị thiếu gia Bàng gia đi rồi, Minh Châu cùng mấy nha hoàn cẩn thận từng li từng ti đi tới cửa.
Cô gia vừa trở về, không biết có cần hầu hạ hay không, những hạ nhân như các nàng tới đây chờ sai bảo đấy.
Mấy nha hoàn ngay ngắn đứng ngay cửa vào, không ai dám hô lớn. Cuối cùng Minh Châu bị đẩy tới, nơm nớp lo sợ hỏi một câu: "Cô gia, có muốn ăn cơm hay không?"
"Cút!!!”
Minh Châu hảo ý hỏi thăm. Nhận lại, là tiếng gào thét không cách nào áp chế của Từ Ngôn, thiếu niên tái xanh mặt mày thở phì phò, giận dữ thét vọng ra cửa: “Cút hết cho ta! Cút hết khỏi viện tử!”
Tiểu nha hoàn nén nước mắt lui ra, ủy ủy khuất khuất cùng mấy tỷ muội đi ra khỏi viện tử. Mấy nha hoàn cũng không dám đi quá xa, đành đứng ngoài cổng chính chờ cô gia tiêu tan cơn giận.
Đuổi đám nha hoàn kia đi, không phải vì Từ Ngôn trút giận lung tung.
Với hắn mà nói, hôm nay là một ngày hung hiểm. Hắn quyết định thả tay đánh cược một lần rồi, tốt nhất là những người không vô tội hoặc không liên quan nên tránh xa một chút.
Một mình ngồi trong phòng, đợi khí tức hòa hoãn lại, Từ Ngôn lập tức đốt ngọn đèn lên rồi chuyển ra đặt gần cửa. Bởi như vậy, nếu ngoài cửa có người tới, hắn sẽ thấy cái bóng hằn lên trên cửa.
Bày biện xong ngọn đèn, Từ Ngôn bỏ thanh Phong Ngọc đao của mình dưới nệm chăn, sau đó móc phần thảo dược mua ở tiệm thuốc trong ngực ra, nắm chặt trong tay.
Làm xong đây hết thảy, Từ Ngôn bị mệt mỏi thở hồng hộc, hai mắt đầy tơ máu, nhìn chằm chằm ra cửa không chớp mắt.
Hắn đang chờ đợi.
Hắn tin tưởng đối phương nhất định sẽ đến.
Vào đêm, tiết trời cuối hè mát mẻ. Bên ngoài viện tử, mấy nha hoàn mặc áo mỏng manh không khỏi đứng sát vào nhau, từng kẻ lấy tay che miệng, không nói tiếng nào.
Bị chủ nhân đuổi ra, không được phân phó, các nàng không dám trở về.
Những hạ nhân như đám nha hoàn này đã quen với chuyện nếu chủ nhân đã nổi giận thì tốt nhất nên đứng cách xa một chút, một khi bị ảnh hưởng, có thể tai bay vạ gió. Bàng gia còn đỡ, ở những gia tộc thế gia quyền thế, chủ nhà có tức giận, đôi khi trút lên nha hoàn cho hả giận, nhẹ thì đánh chửi, nặng thì bị chặt chém cũng có.
Đêm càng khuya, gió càng lạnh, Minh Châu nhỏ tuổi nhất, tại trong gió đêm không khỏi ủy khuất mà bắt đầu nức nở.
Cô gia lại khi dễ nàng, nàng quyết định đợi sau này nhất định phải mách tội.
Minh Châu vừa nghĩ đến chuyện mách tội cô gia, vừa nức nở lau nước mắt. Nàng chợt phát hiện Thanh Vũ một mình đi vào viện tử.
"Thanh Vũ tỷ, đừng đi, cô gia đang nổi giận đấy." Minh Châu hảo tâm nhắc nhở lấy vị tỷ tỷ ôn nhu như nước kia.
Quay đầu lại hé miệng cười cười, Thanh Vũ nhẹ nói nói: "Yên tâm, ta đi khuyên nhủ cô gia, các ngươi cứ chờ ở chỗ này."
"Cô gia đánh người đấy, Thanh Vũ tỷ đừng đi!" Minh Châu muốn kéo Thanh Vũ, lại bị đối phương đơn giản tránh được.
"Không có chuyện gì đâu, Thái Bảo gia sẽ không đả thương ta, đừng lo lắng."
Mang theo nụ cười ôn nhu yếu ớt, Thanh Vũ đi vào viện tử. Câu nói Thái Bảo gia kia rốt cuộc khiến Minh Châu nhớ ra, vị tỷ tỷ ôn nhu như nước kia là tỳ nữ đi theo cô gia từ Tề Quốc qua.
Bóng dáng yếu đuối, bước đi nhẹ nhàng, rồi dừng trước cửa phòng.
Khóe môi hơi mỏng của nữ tử nhếch nhẹ lên, mang nét xinh đẹp như của thiếu nữ bước vào động phòng, lại có chút mong chờ và e ngại. Ánh mắt như nước, lưu chuyển lấp lánh, cánh tay nhẹ giơ lên, đẩy cửa phòng mở ra.
Cọt kẹt..t..tttt, cánh cửa khẽ vang lên.
…..
“Đi!”
Ánh trăng trong trẻo, nữ hài hô nhẹ lên, con tuấn mã đỏ thẫm như vẽ nên một tia lửa đỏ trong màn đêm. Hai ngày không ngủ không nghỉ, rốt cuộc Bàng Hồng Nguyệt đã gần đến kinh thành, gần về đến Bàng gia
Nhanh, không lâu nữa là sẽ về nhà rồi…
Nữ hài mệt mỏi gắng chèo chống tinh thần, phóng ngựa đi nhanh. Trái tim trong ngực, sớm vì gập ghềnh của con đường trở về mà càng lúc càng lo lắng.