Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 442

Dịch giả: Hoangtruc

Bái nhập tà phái Thiên Quỷ tông khác với vào Kim Tiền tông, cần phải có Quỷ Môn lệnh như một loại tín vật đặc thù mới được, nếu không rất khó trở thành môn nhân Thiên Quỷ tông.

Hứa Xương cấp lệnh bài, lại nói phải khai báo với một đệ tử Thiên Quỷ tông tên là Triệu Lĩnh để đổi lấy giải dược trong tay đối phương. Cuối cùng lão quét mắt nhìn mười tên tân đệ tử nói: "Mau chóng lên đường đi. Tốt nhất mười người các ngươi nên chia nhau ra hành động, tụ tập cùng nhau không phải là ý kiến hay. Nhớ che giấu tốt thân phận của các ngươi, để người khác biết được chân tướng chỉ có thể bị chết nhanh hơn mà thôi."

Nói xong một câu cuối cùng Hứa Xương bước ra khỏi nhà gỗ.

Hứa Mãn Lâu đi theo sau lưng Hứa Xương. Trước khi đi ra ngoài còn cố ý quay đầu lại đưa mắt nhìn Từ Ngôn, ánh mắt cười nhạo như của một con độc xà.

Khi các Trưởng lão Tự Linh đường rời khỏi Linh Yên các rồi, trong nhà gỗ lập tức truyền đến tiếng than thở. Thậm chí có kẻ nhát gan còn đưa tay lau nước mắt.

Thấy bộ dạng đám tân đệ tử như vậy, Ngụy Minh nhíu nhíu mày không kiên nhẫn.

"Phàm là những chuyện gặp đường sống trong cõi chết đều sẽ có thiên đại tạo hóa. Nghĩ lại đến ban thưởng sau khi hoàn thành nhiệm vụ mà coi, là một kiện pháp khí thượng phẩm, bao nhiêu người dốc sức liều mạng cũng không có được cơ hội này."

Ngụy Minh tiếp tục hừ một tiếng cảnh cáo: "Sự việc trọng đại, chớ để lộ thân phận. Một khi rời khỏi tông môn thì các ngươi chính là đệ tử tà phái. Nếu kẻ nào bị Thiên Quỷ tông phát hiện thì kẻ còn lại trong số mười người các ngươi cũng đừng mong sống sót được. Đến Thiên Quỷ tông rồi thì nghe theo an bài của đệ tử Tự Linh đường tiềm phục tại Thiên Quỷ tông là được."

Nhiệm vụ nguy hiểm mà bí mật được đặt lên vai khiến những tân đệ tử này hoảng sợ không thôi. Duy chỉ có sắc mặt Từ Ngôn lại càng thêm bình thản.

Phân phó xong, Ngụy Minh cũng đi khỏi nhà gỗ. Bỗng có một tên tân đệ tử phẫn nộ ném tấm Quỷ Môn lệnh đi, thấp giọng giận dữ: "Dựa vào cái gì bắt chúng ta đi chịu chết? Sớm biết như thế thì ai thèm bái nhập Kim Tiền tông chứ!"

Có người phẫn nộ, có người thút thít nỉ non, càng có nhiều tân đệ tử suy tư nghĩ đối sách. Từ Ngôn đi về phía góc tường, xoay người nhặt tấm Quỷ Môn lệnh vừa bị người kia ném ra lên, nói: "Thân bất do kỷ, chỉ có thể cẩn thận hành sự. Chư vị, cẩn thận một chút, nếu như gặp nhau ở Thiên Quỷ tông thì chúng ta chỉ là người lạ mà thôi."

Mười người cùng lẻn vào tông môn tà phái. Nếu có gặp nhau, tốt nhất là giả bộ như không quen biết. Từ Ngôn vừa nói như vậy, những người khác đành bất đắc dĩ gật đầu.

Trả lại lệnh bài cho người vừa mới trút cơn giận kia, Từ Ngôn đi ra khỏi nhà gỗ.

Trở lại chỗ ở, Từ Ngôn trực tiếp tìm tới Khương Đại.

"Để mười tên đệ tử mới nhập môn các ngươi lẻn vào Thiên Quỷ tông?"

Khương Đại nghe nói nhiệm vụ lần này, sắc mặt trở nên thập phần cổ quái nói: "Rõ ràng là để cho các ngươi chịu chết nha. Chết một đám đệ tử không quan trọng nhằm bảo trụ đệ tử Tự Linh đường lẻn vào. Ha ha, mấy lão gia hỏa lòng dạ độc ác thật, dù sao không phải là người Tự Linh đường bọn hắn, chết nhiều hay ít thì sao chứ!"

"Bất hạnh bị chọn trúng, chuyện Đan các chỉ sợ không giúp được ngươi rồi."

Từ Ngôn đầy bình thản nói một câu. Về phần hắn nói nhiệm vụ cơ mật này cho Khương Đại biết nhằm xem thử đối phương có đối sách nào không, thứ hai là nhằm thăm dò trước một chút.

"Nằm vùng ở Thiên Quỷ tông không tính là đại sự gì, chẳng lẽ Kim Tiền tông không có người của tà phái hay sao chứ?"

Đề cập đến Thiên Quỷ tông, quả nhiên Khương Đại hừ một tiếng làm ra một bộ không đáng là gì. Gã nói tiếp: "Có điều ngươi rời khỏi Linh Yên các thì lấy ai giúp ta phá trận chứ? Chuyện này cũng phiền đây..."

Tay béo chắp tay sau lưng đi tới đi lui trong phòng, bỗng nhiên bước chân Khương Đại dừng lại, nói: "Có cách rồi! Không phải chỉ cần các ngươi bái nhập được vào Thiên Quỷ tông trong ba tháng tới là được sao? Ngươi đi trễ hơn chút là được. Ngươi có Sơn Hà đồ, đi chậm hơn một tháng không là gì. Ta dạy ngươi một biện pháp bái nhập Thiên Quỷ tông đơn giản nhất, so ra chỉ muộn hơn mấy người khác vài ngày mà thôi. Yên tâm, qua cuối năm ngươi hãy xuất phát, vẫn không bỏ lỡ thời hạn ba tháng kia đâu."

"Ngươi là người Thiên Quỷ tông?" Từ Ngôn đưa mắt nhìn đối phương hỏi.

"Điểm này ngươi không cần biết. Dù sao ngươi cũng phải giúp ta phá vỡ trận pháp, đạt được linh đan rồi thì ta sẽ bảo vệ ngươi bình yên vô sự ở Thiên Quỷ tông." Khương Đại cười hắc hắc.

"Thực không có giải dược Dung Cốt đan?" Từ Ngôn nhíu nhíu mày. Kỳ thật hắn không muốn đến Thiên Quỷ tông. Nếu như có thể giải được Độc đan thì hắn tình nguyện tha hương đi xa, đi tìm sư huynh của mình.

"Vật kia quá mức ác độc, thủ đoạn luyện chế đến hơn trăm loại. Thật sự giải dược rất khó tìm được." Khương Đại cười lạnh một tiếng, nói: "Mấy lão già ở Tự Linh đường ngoan độc thật, ép cả các ngươi nuốt Dung Cốt đan. Ta khuyên ngươi thành thật đi Thiên Quỷ tông một chuyến, tìm được người cầm đầu kia lấy giải dược mới chính thức thoát khỏi nguy hiểm."

Thấy Từ Ngôn trầm ngâm không nói, Khương Đại lại gần hỏi: "Đám người Hứa gia kia có thâm cừu đại hận gì với người? Không phải chỉ giết chết một tên tiểu bối của bọn chúng thôi hay sao, vậy mà phải dùng tới trăm phương ngàn kế hại ngươi? Lấy mạng chín tên tân đệ tử chôn cùng ngươi, chiêu mượn đao giết người này thật cay độc a. Chắc hẳn khi ngươi đến Thiên Quỷ tông, tên đầu mối kia đã sớm nhận được tin tức, cho nên có đưa cho ngươi giải dược thật sự hay không cũng khó nói."

"Ta sẽ tìm được giải dược đấy."

Nhìn Quỷ Môn lệnh trong tay, khóe miệng Từ Ngôn dần cong lên một tia cười lạnh.

Không ai biết rõ Quỷ Môn lệnh này của hắn đã không phải là tấm lệnh bài mà Hứa Xương giao cho nữa. Thực chất đây lại là tấm lệnh bài của tên tân đệ tử đã nổi cơn phẫn nộ ném lệnh bài vào trong góc tường căn nhà gỗ lúc nãy.

Thừa dịp nhặt lệnh bài của đối phương lên, hắn đã đánh tráo lệnh bài của mình với đối phương.

Mười tấm Quỷ Môn lệnh giống như đúc, thế nhưng ấn kí của Hứa Xương để lại ở mặt sau lệnh bài lại không giống nhau. Người khác không phát hiện, nhưng dựa vào mắt trái của mình, Từ Ngôn phát giác được ấn kí mặt sau lệnh bài mình có khác biệt rất nhỏ so với dấu vết của những người khác.

Chín tấm lệnh bài khác giống như đúc, thế nhưng lệnh bài của Từ Ngôn hắn lại không giống. Đây rõ ràng là nhằm tiết lộ thân phận của hắn ngay sau khi bái nhập vào Thiên Quỷ tông. Hoặc có lẽ đầu mối liên hệ kia sẽ giao cho hắn giải dược giả.

Xem như lần này Từ Ngôn triệt để ghi tạc trong lòng sự âm hiểm của Hứa gia rồi. Nếu như mắt trái hắn không có năng lực kia, căn bản không thể phát hiện biến hóa rất nhỏ trên lệnh bài, đến lúc đó không chừng bản thân làm sao chết còn không biết nữa.

Đổi lấy lệnh bài người khác xong Từ Ngôn cũng an tâm phần nào. Ít nhất sẽ không có chuyện không lấy được giải dược. Còn về phần tên đồng môn phẫn nộ ném lệnh bài đi, chỉ trách gã không may mà thôi.

Nhìn thấy Từ Ngôn ẩn ẩn cười lạnh như vậy, da đầu Khương Đại cũng ớn lạnh cả lên. Gã vội hỏi: "Làm sao ngươi chắc chắn có được giải dược? Nếu như lão gia hỏa Hứa gia tận lực hại ngươi, có thể Quỷ Môn lệnh của ngươi không giả, thế nhưng rất dễ dàng động tay động chân..."

Nói tới đây, bỗng nhiên hai mắt Khương Đại trợn lên: "Quỷ Môn lệnh này... Là của đệ tử khác hay sao?"

"Đánh tráo mà thôi, ngươi nghĩ ra, thì ta cũng nghĩ ra vậy." Từ Ngôn thấp giọng nói.

"Đủ khôn khéo!"

Khương Đại cười hắc hắc, vỗ vỗ bả vai của đối phương, nói: "Loại người như ngươi chính là độc trùng âm hiểm nhất trong giới tu hành này, ai chết thì chết chứ ngươi tuyệt sẽ không chết! Nên làm như vậy, chỉ cần lão tử không chết, mặc kệ thiên hạ đại loạn, ha ha ha!"

Đẩy tay đối phương ra, Từ Ngôn nhíu nhíu mày nhìn về đầu vai của mình.

Bị người khác vỗ không sao, Khương Đại vỗ một cái không chừng lại bị trúng ám toán gì đó.

Khương Đại đang tươi cười thoáng trở nên lúng túng, bèn thanh minh: "Không cần nhìn, ta rốt cuộc còn muốn tính toán gì ngươi nữa? Sau một tháng nữa, chúng ta còn hợp tác chung kia mà."

"Cách cuối năm còn tới hơn một tháng, lưu lại lâu như vậy không đi, định lấy cớ gì đây?" Từ Ngôn nhíu mày hỏi.

"Đơn giản!" Khương Đại cười hắc hắc đáp: "Trận tiểu đấu trong sáu đại chi mạch cuối năm chính là cái cớ tốt nhất."
Bình Luận (0)
Comment