Dịch giả: HoangtrucTrận tiểu đấu trong sáu đại chi mạch sẽ tiến hành vào cuối năm, đây là một chuyện trọng đại này cũng là cái cớ để Từ Ngôn lưu lại đến cuối năm.
Căn bản không có bao nhiêu tân đệ tử sắp tiến về tông môn tà phái có pháp khí trong tay nên nếu có thể đạt được thứ hạng cao, không chừng có cơ hội lấy được pháp khí hộ thân. Tuy nói chậm mất một tháng, nhưng nếu có thực lực vẫn có thể tranh thủ đạt lấy ban thưởng trong trận thi đấu nhỏ này. Cho nên đó đích xác là một cái cớ tốt.
Nghe được chủ ý của Khương Đại, ánh mắt Từ Ngôn khẽ động.
Có Sơn Hà đồ bên người, lại có Khương Đại chỉ điểm con đường bái nhập Thiên Quỷ tông đơn giản nhất, Từ Ngôn sẽ không để ý tới một tháng chậm trễ kia. Khiến hắn động lòng chính là phần thưởng cao nhất của trận tiểu đấu cuối năm.
Ba danh ngạch tiến vào linh nhãn tu luyện!
Từ Ngôn từng nghe Trần Minh nhắc về trận tiểu đấu chi mạch cuối năm. Ba thứ hạng cao nhất của mỗi mạch sẽ có cơ hội tiến vào linh nhãn tu luyện. Nghĩ tới phần thưởng này của tông môn, khóe miệng của Từ Ngôn không khỏi cong lên lần nữa.
Hắn bèn lấy mười khối linh thạch ra, tiếp đó trừng mắt trái lên. Nơi đáy mắt hắn, đốm sáng ảm đạm sâu bên trong nhanh chóng xoay tròn.
Thông qua mắt trái, hắn có thể nhìn thấy xung quanh linh thạch chồng chất đang tản ra từng tia linh khí mỏng manh. Mà những linh khí này như nhận được triệu hoán, ào ào phóng tới mắt trái hắn.
Quả nhiên mắt trái mình không chỉ thu nạp âm khí mà còn thu được cả linh khí.
Từ Ngôn không biết linh nhãn là vật gì nhưng hắn có thể xác định một điểm, đó chính là bên trong linh nhãn chắc chắn có chứa linh khí vô cùng nồng đậm. Cho nên hắn quyết định phải đoạt bằng được danh ngạch tiến vào linh nhãn tu luyện tại trận tiểu đấu chi mạch sắp tới. Tới linh nhãn rồi, hắn sẽ triệt để vận dụng mắt trái, thu nạp toàn bộ linh khí bên trong linh nhãn không chừa lại gì cả!
Ngươi bất nhân, đừng trách ta bất nghĩa!
Nếu như Hứa gia đã ỷ vào thế lực tông môn hãm hại mình thì Từ Ngôn cũng quyết định trước khi đi sẽ phải để lại cho Kim Tiền tông chút ít đại giới khó quên.
Ý định của Từ Ngôn chính là hút khô linh nhãn của Kim Tiền tông.
Khương Đại đang thảnh thơi pha trà nóng. Chuyện Từ Ngôn phải nhận nhiệm vụ lẻn vào Thiên Quỷ vẫn luôn khiến gã cảm thấy buồn cười. Bởi vì gã lại chính là cường nhân đến từ Thiên Quỷ tông.
Tay châm trà khẽ run lên, Khương Đại đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía mắt trái của Từ Ngôn.
Tu hành giả cảnh giới Hư Đan vẫn không cách nào tu được năng lực cảm tri, nhưng với kẻ gần như vô địch trong cảnh giới Hư Đan cảnh như Khương Đại vẫn có sự mẫn cảm với linh khí. Vừa rồi gã chợt cảm nhận linh khí trong phòng đang di chuyển, dường như chúng đều vọt cả vào thân thể Từ Ngôn.
Mơ hồ còn nhìn thấy tinh văn nơi đáy mắt Từ Ngôn.
Khương Đại trầm giọng hỏi: "Chẳng lẽ mắt trái ngươi có thể thu nạp linh khí hay sao?"
“Ai biết được, đến lúc đó thử xem mới rõ được."
Từ Ngôn nhàn nhạt cười, đẩy cửa mà đi, trở về chỗ ở của mình.
Trong phòng, Khương Đại khẽ xoay xoay chén trà nóng hổi, tự lẩm bẩm: "Mắt trái thu nạp linh khí, rốt cuộc trong mắt trái kia chứa thứ gì? Là phong ấn thứ gì sao? Không phải hắn định hút sạch linh khí bên trong linh nhãn chứ?"
Bàn tay béo mập đang cầm chén trà khẽ run lên. Khương Đại cảm thấy gia hỏa tên Từ Chỉ Kiếm kia còn âm hiểm ngoan độc hơn cả gã. Nếu như hắn thật sự hút khô linh nhãn rồi, lúc đó có thể nói chính là một trận hạo kiếp với Kim Tiền tông.
Từ Ngôn không rõ ràng chuyện linh nhãn là cái gì, thế nhưng Khương Đại lại rõ ràng tận mắt.
Linh nhãn là căn cơ của cả một tông môn. Nếu linh nhãn bị hủy, linh khí trong tông môn sẽ trở nên ảm đạm. Cứ thế kéo dài xuống thì cả một tông môn sừng sững nghìn năm có thể cứ vậy mà suy bại.
Kim Tiền tông có lẽ không chỉ có một linh nhãn nhưng tuyệt đối sẽ không có nhiều hơn ba cái. Một linh nhãn bị hủy đủ khiến cả cường nhân Nguyên Anh phải điên cuồng.
Tưởng tượng thấy bộ dáng của các cường giả Kim Tiền tông khi phát hiện ra linh nhãn khô héo, Khương Đại không khỏi buồn cười. Thế nhưng gã không cách nào cười nổi cả.
Chỉ còn một tháng để trở thành một cao thủ đứng trong ba thứ hạng đầu ở Linh Yên các là một mục tiêu đủ khiến người ta phải ra sức phấn đấu. Thế nhưng cũng có chút xa xôi không với tới nổi.
Bởi vì thời gian quá ngắn.
Muốn đoạt được vị trí ba thứ hạng đầu, Từ Ngôn bắt buộc phải chiến thắng được đám đệ tử cũ đã tu luyện nhiều năm. Tuy nói đệ tử chân truyền sẽ không lên đài trong trận tiểu đấu chi mạch, nhưng nhất định có không ít đệ tử cũ có tu vi thâm hậu. Với một tân đệ tử mới bái nhập tông môn chưa tới nửa năm như Từ Ngôn thì việc này còn khó hơn cả lên trời.
Tu luyện tâm pháp lúc này gần như vô dụng. Từ Ngôn quyết định dùng một tháng này chỉ chuyên tâm tu luyện Súc linh quyết và Phục linh quyết.
Công phu phi thạch mới là thủ đoạn duy nhất để hắn có thể chen chân vào vị trí ba hạng đầu kia.
Hắn không bước ra khỏi cửa, không nhận nhiệm vụ, thậm chí một ngày ba bữa cơm cũng bị rút gọn thành một ngày một bữa. Từ Ngôn cứ vậy khổ luyện. Dần dần, Phục linh quyết cũng được hắn vận dụng ngày càng thuần thục.
Thời gian gần đây, cứ mỗi hai ba ngày lại có một tên tân đệ tử Linh Yên các ủ rũ một mình rời khỏi tông môn, chạy tới Tề Quốc.
Sau nửa tháng, trong mười tên tân đệ tử bị buộc phải nhận nhiệm vụ thì chỉ còn Từ Ngôn là chưa đi.
Mười tân đệ tử này được Ngụy Minh trọng điểm chiếu cố. Cho nên khi phát hiện mãi tới nửa tháng rồi mà vẫn còn một người chưa rời khỏi tông môn, lão bèn tới tìm Từ Ngôn chất vấn.
"Vì trận tiểu đấu chi mạch."
Từ Ngôn chỉ vẻn vẹn nói ra lý do lưu lại, không nghĩ tới Ngụy Minh lại tức giận đến hóa cười, mà nói: "Loại tân đệ tử như ngươi có tư cách tham dự trận tiểu đấu chi mạch hay sao? Có bao nhiêu đệ tử cũ tu luyện nhiều năm còn chưa dám lên đài, ngươi dựa vào đâu mà cho rằng mình sẽ giành chiến thắng trong mấy ngàn đệ tử đây?"
“Thực lực." Từ Ngôn nhàn nhạt đáp.
“Không biết tự lượng sức mình!" Ngụy Minh bực bội nói: "Chậm trễ một tháng, thì coi như ngươi chỉ còn không đến hai tháng. Chẳng lẽ ngươi định chưa tiến vào Thiên Quỷ tông đã phải chết vì độc lực rồi hả? Mấy người kia đã đi hết rồi, chỉ còn một mình ngươi thôi. Trong vòng ba ngày nữa, ngươi bắt buộc phải rời khỏi tông môn."
Ngụy Minh đuổi cổ, thế nhưng Từ Ngôn vẫn thờ ơ không nhìn đối phương. Hắn chỉ khẽ cúi đầu nhìn xuống đất, bày ra một bộ dạng cứng đầu quật cường.
Nhìn thấy đối phương như vậy, Ngụy Minh hừ lạnh một tiếng định đóng sập cửa mà đi. Loại đệ tử luôn tự cho là đúng thế này lão gặp nhiều rồi, những loại người này tạo nghệ ngày sau lại càng có hạn.
“Từ Chỉ Kiếm."
Ngoài cửa có người tiến đến, vừa vặn đối mặt với Ngụy Minh. Đó là Nhiếp Ẩn.
“Ngụy trưởng lão." Nhiếp Ẩn phát hiện là trưởng lão vừa đi ra khỏi gian phòng Từ Ngôn bèn ngẩn người, vội vàng thi lễ.
“Nhiếp Ẩn à, ngươi có chuyện gì?"
Vẻ giận dữ trên mặt Ngụy Minh tiêu tán đi vài phần. Đối với đệ tử chân truyền thì cả trưởng lão cũng sẽ thập phần coi trọng. Bởi nói không chừng một lúc nào đó đệ tử chân truyền sẽ đột phá cảnh giới, trở thành trưởng lão ngang hàng với bọn họ.
“Ta tới giảng giải chi tiết tình hình tiểu đấu chi mạch cho Từ sư đệ. Với thân thủ của hắn, có lẽ sẽ đạt được thứ hạng trong trận tiểu đấu này cũng nên."
Nhiếp Ẩn cung kính nói: "Vài ngày trước Từ sư đệ đi tìm ta, nói muốn tham dự tiểu đấu lần này. Mới nhập môn mấy tháng nhưng Từ sư đệ có thiên phú cao nhất trong đám tân đệ tử đấy. Hắn đã tu thành hai loại pháp thuật, tuy rằng uy lực không lớn, thủ pháp non nớt nhưng cũng không dễ dàng gì đạt được như vậy. Để hắn luận bàn với đồng môn một phen, sau này có thể trợ giúp hắn tu hành."
“Hắn tu thành hai loại pháp thuật?"
Ngụy Minh thầm giật mình. Tân đệ tử có thể tu thành hai loại pháp thuật trong nửa năm cũng tính là hiếm thấy.
“Ngươi học xong pháp thuật gì rồi?" Ngụy Minh quay người hỏi Từ Ngôn.
“Súc linh quyết và Viêm Hỏa quyết." Từ Ngôn ngẩng đầu, bình thản nói.
“Viêm Hỏa quyết coi như có chút tác dụng, còn cái loại công pháp Súc linh quyết vô dụng thì tu luyện làm gì? Ngu ngốc!"
Ngụy Minh nghe nói Từ Ngôn học được hai loại pháp thuật đó, chỉ lạnh lùng nói một câu rồi rời đi. Lão cũng không nói Từ Ngôn phải lập tức rời khỏi tông môn ngay, không biết do ngại có Nhiếp Ẩn ở đây hay muốn cho Từ Ngôn cơ hội để lên đài, hay cũng có thể là khinh thường chuyện để ý tới sinh tử của Từ Ngôn.