Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 768

Dịch: Hoangtruc

Biên: Spring_bird

Một đao đánh chết Thanh Bì rồi, Từ Ngôn mới tung người nhảy lên cạnh bờ.

Lúc này tất cả mọi người đều đã ngây người như phỗng. Đám phàm nhân há hốc miệng không phát ra nổi một tiếng kinh hô, còn đám môn nhân đệ tử Quỷ Nhãn tông thì ánh mắt đã đầy ngốc chát rồi.

Bị giết không phải là ai khác, mà là Thanh Bì đại nhân a!

Tại Quỷ Nhãn tông, Thanh Bì gần như là tông chủ, có địa vị cao quý không ai bằng. Hơn nữa lão còn có thủ đoạn tàn nhẫn, tu vi cao thâm mạt trắc, vậy mà lại bị một đao chém làm hai nửa.

“Vị huynh đài này, giúp ta một việc. Mang đám phàm tục này ra khỏi đáy hồ được chứ?"

Từ Ngôn đi đến gần tên yêu linh mặc thiết giáp, chắp tay sau lưng hỏi thăm, ngữ khí bình thản như thể là một hàng xóm láng giềng tốt bụng nào đó vậy.

"A..."

Tên yêu linh hóa hình này không biết phải trả lời làm sao, vừa a lên một tiếng thì ánh mắt đã đóng băng lại, ngực gã đã có thêm một lỗ lớn.

Phịch một tiếng, thi thể tên yêu linh hóa hình mới ngã xuống đất.

“Không muốn hả? Vậy không còn cách nào, ta nhờ người khác vậy."

“Vị huynh đệ kia, giúp một việc...” Từ Ngôn lại đi tới trước mặt một tu sĩ Nhân tộc Quỷ Nhãn tông khác, vẫn mang theo cái lí do kia.

Hắn còn chưa dứt lời, đối phương đã vội vàng gật đầu như bổ củi, nhận lời nói: "Được! Được! Được! Ta... Đưa bọn hắn ra ngoài liền!"

Từ Ngôn thoả mãn gật gật đầu, đưa mắt nhìn đứa bé gái mắt to tròn kia, khẽ cười nói: "Đây là Thần quốc, là đất nước của thần chết, nhìn thấy rồi, cũng nên trở về thôi."

Vừa nói, từng đạo kiếm khí từ trong khe hở ngón tay Từ Ngôn lao ra. Mấy tên đệ tử Quỷ Nhãn tông quay người định chạy đi báo tin đồng loạt bay lên.

Không phải đám người này biết bay, mà là bị kiếm khí nhập vào cơ thể bay ra ngoài, đóng dính lên trên vách tường chung quanh.

Chỉ trong chớp mắt, trong động quật còn lại duy nhất tên đệ tử vừa nhận lời hắn mà thôi. Gã này cũng đang sợ chết khiếp, ánh mắt nhìn Từ Ngôn như thể đang nhìn thấy yêu quái.

Từ Ngôn không mở miệng nói gì, chỉ vẫy vẫy tay. Đến đệ tử Quỷ Nhãn tông vội vàng giật mình một cái, nhanh chóng đưa đám người phàm rời khỏi đây, đi ra ngoài tông môn.

“Ngươi không đi sao?"

Mép váy của đứa bé gái đang đong đưa chợt ngừng lại. Nó quay người lại lo lắng mà nhìn về phía thanh niên đeo mặt nạ quỷ cổ quái kia.

“Không đi.” Giọng điệu của Từ Ngôn bình thản đến mức người nghe cảm thấy bất an.

"Nơi này là đất nước của thần chết. Ngươi nói xem, sao chúng ta không nhanh chạy trốn?” Đứa bé gái sốt ruột, trong mắt to tràn đầy sợ hãi, thân thể nho nhỏ run rẩy không ngừng.

Địa quật quỷ dị này quả thật hoàn toàn không phải là đất nước của thần linh gì cả. Nếu như đối phương không xuất hiện, đứa bé gái này thừa hiểu số phận của mình sẽ thế nào. E là cả nàng và đại ca đều phải chết ở nơi này.

"Gái à, nhanh đi mau!"

Đứa bé trai phát hiện muội muội mình tụt lại phía sau bèn vội chạy trở lại. Thế nhưng đứa bé gái vẫn cứng đầu đứng nguyên tại chỗ, dường như phải lấy được câu trả lời thuyết phục của Từ Ngôn nó mới cam tâm.

"Đất nước của thần chết...” Từ Ngôn khẽ nở nụ cười, lắc đầu đáp: "Ta không đi, bởi vì ta là quân vương nơi đây nha."

Vù!

Lông cánh xòe ra như cánh ưng, động quật nơi đáy hồ tràn lên một luồng gió lạnh. Hai cánh tung bay, cả người Từ Ngôn như biến thành tia chớp chui thẳng vào sâu bên trong động quật.

“Hắn có cánh!” Tiếng kinh hô của đứa bé gái vang vọng, sau đó nhanh chóng bị huynh trưởng nắm lấy trốn ra ngoài động quật.

Tên đệ tử Quỷ Nhãn tông còn sống mang theo mấy trăm thanh niên phàm nhân mà đi. Lúc trước gã vẫn một mực cung kính, phát hiện kẻ đeo mặt nạ đã không còn, lá gan cũng lớn lên.

Ánh mắt gã xoay tròn, đang định bụng thông báo cho các trưởng lão khác. Có điều gã chưa quay đầu, sau lưng bỗng nhiên truyền đến một tiếng hổ gầm. Một con mãnh hổ cực lớn như ẩn như hiện lặng yên không một tiếng động đi theo sau lưng gã.

"Nhanh đi ra khỏi động, nhanh đi ra mau..."

Tên đệ tử Quỷ Nhãn tông bị mãnh hổ dọa sợ đến run cả da đầu, không dám quay nhìn lại mà dẫn thẳng đám thanh niên này ra ngoài cửa lớn. Tiếp đó gã dùng thủ đoạn đặc thù của Quỷ Nhãn tông mở ra đường sông, cuối cùng đưa đám phàm tục này ra khỏi Sa hồ.

Đã đến bờ hồ, đám phàm nhân lập tức giải tán, riêng phần mình chạy trở về thôn trại. Tin tức trong Thần quốc không có thần nhân, chỉ có quái vật đã hoàn toàn đánh nát mộng tưởng trường sinh của bọn chúng.

Đám thanh niên phàm nhân rời đi rồi, tên đệ tử Quỷ Nhãn tông vẫn đứng bên cạnh bờ hồ không biết phải làm sao. Gã định quay về, lại nghĩ tới kẻ đeo mặt nạ quỷ đầy đáng sợ kia bèn cắn răng một cái, tự mình bỏ chạy mất.

Ở chỗ sâu trong động quật, Từ Ngôn dùng tốc độ cực nhanh đi tới một động lớn khác.

Hắn sớm đã dùng Linh thức cảm giác cả tòa địa quật, phát hiện khí tức Đại yêu là ở nơi này.

Trong động quật lờ mờ, mấy bó đuốc cũng chỉ chiếu sáng một góc nhỏ. Trung tâm động quật phủ trùm bóng tối như thể có một con quái vật khổng lồ đang nằm nghỉ. Bên trong đó, lúc thì lạnh như băng, lúc thì lại nóng rực.

"Quỷ Diện, rốt cuộc ngươi cũng đã tới..."

Tiếng nói nhỏ khàn khàn vang lên tạo thành một tràng tiếng vọng liên miên bên trong địa quật. Giọng nói của chủ nhân Quỷ Nhãn tông như thể truyền đến từ bốn phương tám hướng, mờ ảo bất định, âm trầm vô cùng.

"Đúng vậy a, thật có lỗi, đã để các ngươi chờ lâu rồi."

Từ Ngôn nhìn chằm chằm vào sâu bên trong bóng tối, chậm rãi nói. Mắt trái còn ẩn hiện ánh sáng lưu chuyển.

Lòng đất đen kịt không ngăn được tầm mắt trái kỳ dị của hắn. Lúc này trong mắt Từ Ngôn xuất hiện một cái vỏ ốc khổng lồ cao tới mấy trượng, như thể một gian phòng lớn kín mít.

"Nếu đã đến, thì khỏi cần rời đi.” Giọng nói khàn khàn của Quỷ nhãn truyền từ trong vỏ ốc ra: "Để Quỷ Nhãn tông của lão phu trở thành phần mộ của ngươi đi."

"Phải xem ngươi có bản lĩnh này không đã.” Từ Ngôn không chút dấu vết quét mắt về phía bóng tối trên đỉnh đầu. Trong lúc nói chuyện, hắn phất tay, trường đao Hổ Cốt gào thét mà đi.

Loảng xoảng!!!

Tiếng kim loại va chạm trầm đục tứ tán, Quỷ nhãn ẩn thân trong vỏ ốc cực lớn bước ra.

"Giết hắn đi."

Quỷ Nhãn tông gầm lên một tiếng, từng con thằn lằn Quỷ nhãn cực lớn nhao nhao lao ra khỏi mặt đất. Hơn một trăm con yêu linh há to miệng, nhe ra hàm răng nanh, lướt tới như gió cuốn.

Gào!

Âm thanh Hổ gầm vang lên. Sau khi Hổ hồn hộ tống phàm nhân rời khỏi Sa hồ, Từ Ngôn cũng đã thu hồi con luyện hồn này lại. Lúc này hắn đã vận dụng ra pháp môn Bách Quỷ Dạ Hành.

Tuy chỉ là một con luyện hồn nhưng cũng là luyện hồn trình độ Đại yêu, uy lực vượt xa yêu linh. Dưới tràng đánh giết này, lập tức có vài con yêu linh bị cắn chết, Hổ hồn khổng lồ cứ vậy bảo vệ bên người chủ nhân, chặn lấy đợt tấn công của hơn trăm con yêu linh này.

"Quả nhiên là ổ thằn lằn a. Còn có bao nhiêu yêu linh, thả hết cả ra đi.” Từ Ngôn điềm nhiên như không có việc gì, nói.

"Quỷ Diện, đừng quá lớn lối."

Thân hình Quỷ nhãn bắt đầu biến lớn lên, áo bào bị căng nứt. Một con thằn lằn Quỷ nhãn cực lớn xuất hiện ngay nơi đó, con mắt quái dị giữa trán nó bỗng nhúc nhích hiển hiện ra ánh hào quang màu đỏ máu.

"Đoán biết ngươi tới, sao lão phu lại không có chuẩn bị?"

Đùng!!!

Đuôi dài hất lên, Quỷ nhãn trực tiếp vung vỏ ốc cực lớn bay lên. Vỏ ốc không đánh về phía Từ Ngôn mà phá hỏng mất lối ra duy nhất nơi đây.

Một tiếng ầm vang, vỏ ốc lấp kín cửa ra, Quỷ nhãn rốt cuộc nở nụ cười quái dị: "Ở nơi kín như bưng thế này, không biết Quỷ Diện ngươi có ngăn cản hay chống đỡ nổi kịch độc thằn lằn Quỷ nhãn ta hay không đây!"

Quỷ nhãn giảo hoạt, cố ý chuẩn bị nơi này làm cạm bẫy. Động quật bị bịt kín, quả thật chính là nơi xông kín khói độc tốt nhất.

Phù!!!

Luồng khói độc bị Quỷ nhãn phụt lên lập tức bao vây Từ Ngôn lại.

Có linh lực hộ thân, khói độc như thế này vẫn không thể làm Từ Ngôn bị thương được. Có điều sau khi khói độc bao trùm rồi, ánh mắt Quỷ nhãn lập tức hiện ra vẻ hung ác.

Ô...ô...n...g!!!

Động quật vốn đen kịt, lại bị khói độc bao phủ, cảm giác của Từ Ngôn gần như bị che đậy đến mức tận cùng. Trong nguy cơ này, một ngọn châm nhỏ vô cùng bén nhọn dài tới nửa trượng, mang theo kịch độc và khí tức Đại yêu đột nhiên đâm xuống đỉnh đầu của Từ Ngôn!
Bình Luận (0)
Comment