Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 1107 - Chương 1107: Cầu Nói Này.

Chương 1107: Cầu Nói Này. Chương 1107: Cầu Nói Này.Chương 1107: Cầu Nói Này.

Giấc mơ như thật, bầu trời xanh không mây.

Trước cửa tiệm thuốc Bách gia trong thành, tụ tập một đội nhân mã, những tôi tớ hào môn này đều ăn mặc hoa quý, xe ngựa khảm vàng treo ngọc, có thể thấy được địa vị chủ nhân cao bao nhiêu.

Trong đại sảnh của tiệm thuốc, có một bộ quan tài, trong quan tài không có người, trên ghế lớn đãi khách có lão giả tóc bạc đang nằm, khí tức lão giả yếu ớt, khi có khi không có, xem ra không sống nổi qua hôm nay, quan tài kia chính là vật chuẩn bị nhập tang.

- Gọi chưởng quỹ các ngươi đi ra.

Thanh niên công tử mặt mày hớn hở, đứng ở trong đại sảnh tiệm thuốc tức giận mắng không ngừng:

- Hắn kê cho cha ta phương thuốc gì? Lão gia tử vốn chỉ có chút cảm mạo, uống thuốc một tháng, chẳng những không thấy tốt, ngược lại bệnh nặng, dung y như thế, còn gọi là thần y gì, họ Ngôn ngươi ra đây cho ta.

Lão giả tóc bạc thoi thóp là thành chủ thành này, mà thân phận thanh niên công tử, tự nhiên là thiếu thành chủ, lần này đến tiệm thuốc Bách gia hưng sư hỏi tội, là bởi vì một tháng trước chủ tiệm thuốc kê đơn thuốc cho thành chủ.

Tiệm thuốc Bách gia mở ở trong thành nhiều năm, dân chúng trong thành đều biết chủ tiệm thuốc tỉnh thông y đạo, có thể nói là diệu thủ hồi xuân, có danh nghĩa thần y, hơn nữa người nghèo đi khám bệnh bắt thuốc tất cả đều không lấy tiền, nếu gặp thiên tai, Tiệm thuốc Bách gia còn có thể thả lương thực phát cháo, cứu tế nghèo khổ.

Truyền thuyết kể rằng chủ nhân của Tiệm thuốc Bách gia, là hậu duệ của chư hầu đời trước, một thân y thuật kinh người, thân gia đều cao hơn so với thành chủ, phú khả địch quốc.

Đủ loại lời đồn đãi, hình dung chủ nhân của Tiệm thuốc Bách gia tựa như thần tiên trên lục địa, trong lòng dân chúng trong thành, chủ nhân Tiệm thuốc Bách gia chính là một vị thiện nhân chân chính, chẳng qua chủ tiệm thuốc rất ít gặp khách, hơn nữa tuổi trẻ đến mức làm cho người ta không thể tin.

Chủ nhân của Tiệm thuốc Bách gia họ Ngôn, tên một chữ Thông, bộ dạng ở độ tuổi hai mươi, vị Ngôn Thông này, ở trong thành có thể so với nhân vật hiền giả, danh vọng thậm chí không thua gì thành chủ.

Thiếu thành chủ kêu gào, tràn ngập phẫn nộ cùng tức giận, mấy tiểu nhị tiệm thuốc run rẩy chờ ở một bên, không dám nói gì, nhất là một vị tiểu nhị trên dưới ba mươi tuổi, mới tới tiệm thuốc chưa tới nửa năm, lại càng vùi đầu thật sâu.

Rèm cửa vừa động, có người đi ra từ hậu đường, theo thiếu thành chủ mắng chửi, chủ tiệm thuốc hiện thân ở đại sảnh.

Thật sự nhìn thấy chủ tiệm thuốc, thiếu thành chủ kiêu ngạo nhất thời thu liễm không ít, quát:

- Ngôn Thông, ngươi xem chuyện tốt ngươi làm, cha ta vốn đã lớn tuổi, thân thể một ngày không bằng một ngày, từ khi ăn phương thuốc ngươi kê đơn, bệnh tình càng ngày càng nặng không nói, lần này thấy cũng không có sinh khí, ngươi nói, nên làm cái gì bây giờ.

Thiếu thành chủ ngôn từ sắc bén, một bộ khí thế hưng sư vấn tội, nhưng ánh mắt thủy chung không dám đối diện với chủ tiệm thuốc, mà rời rạc ở trên người thành chủ tóc trắng.

Chủ tiệm thuốc nhìn thành chủ cũ, ngồi ngay ngắn ở chỗ chủ vị, nói:

- Phương thuốc bất đồng, bệnh tật tự nhiên sẽ nặng thêm, lão thành chủ vì sao bệnh nặng như vậy, thiếu thành chủ hẳn là rõ ràng nhất, chẳng lẽ, là ta kê sai phương thuốc?

- Ngươi là danh y đại gia, Ngôn Thông ngươi đưa phương thuốc sao có thể là giả.

Thiếu thành chủ nghe được Ngôn Thông mở miệng, thần sắc nhất thời biến đổi, vừa nói vừa dùng ánh mắt ý bảo tâm phúc của mình đi hòa giải.

Tâm phúc Đi theo thiếu thành chủ hiểu ý, vội vàng nói: - Thân là con người, nhìn thấy lão phụ bệnh nguy tự nhiên tâm hoảng ý loạn, Ngôn chưởng quỹ nổi danh diệu thủ ngàn dặm, phương thuốc sao có thể sai đây, hẳn là thành chủ lão nhân gia lâu ngày bệnh thành bệnh, thân thể quá yếu, hơn nữa tuổi tác đã lớn, sẽ già đi, là thiếu thành chủ chúng ta hiếu tâm quá nặng, mong Ngôn chưởng quỹ rộng lòng tha thứ, rộng lòng tha thứ.

Nói xong, tâm phúc thiếu thành chủ tiến đến gân chủ tiệm thuốc, thấp giọng nói:

- Lão thành chủ sắp quy thiên, chỉ cần Ngôn chưởng quỹ nói một câu, lão nhân gia chính là thiện chung, thiếu thành chủ chúng ta chính là hiếu tử, chỉ cần lão thành chủ vừa đi, chuyện phía sau nhất định sẽ phong quang đại sự, đến lúc đó tiệm thuốc Bách Gia sẽ có thêm một danh bài thần y, hơn nữa còn là bằng vàng.

Nếu như lão thành chủ quy thiên, như vậy thiếu thành chủ đương nhiên sẽ là con trai thừa thừa nghiệp phụ thân, trở thành thành chủ đại nhân mới, thì ra vị thiếu thành chủ này không phải đến cửa hàng thuốc hưng sư hỏi tội, mà là để cho chủ tiệm thuốc làm chứng, làm chứng lão thành chủ chết vì tuổi già, mà không phải độc sát.

Một tấm bảng vàng thuần túy, giá trị kinh người, hơn nữa mặt mũi thiếu thành chủ cùng bộ dáng lão thành chủ sắp chết, cục diện như thế, người sáng suốt đã nhìn ra manh mối, hơn nữa đổi lại là ai cũng sẽ đứng về phía Thiếu thành chủ.

Nhưng chủ tiệm thuốc lại là một người thành thật, một bên nghe uy hiếp lợi dụ, một bên từng chút từng chút viết ra phương thuốc mới, nói:

- Đổi người nấu thuốc, sau ba tháng lão thành chủ có thể khỏi hẳn.

- Hắn không sống được, cũng không thể sống!

Thiếu thành chủ cố nén tức giận, thấp giọng uy hiếp nói:

- Trừ phi... Ngôn Thông ngươi cũng muốn chết!

Đối mặt với sự uy hiếp của thiếu thành chủ, chủ tiệm thuốc chỉ mỉm cười, hí một tiếng, phương thuốc bị xé thành hai nửa.

- Không cần phương thuốc nữa, lão thành chủ ở lại cửa hàng thuốc, ba ngày sau các ngươi lại đến đón người đi. Ngôn Thông dứt lời xoay người trở về hậu đường, mấy tiểu nhị vội vàng nâng lão thành chủ vào.

- Thiếu thành chủ, Ngôn chưởng quỹ rốt cuộc có ý gì, có thể phá hỏng đại sự của chúng ta hay không?

Tâm phúc thì thầm cùng Thiếu thành chủ.

- Hắn dám!

Thiếu thành chủ cố gắng trấn định, hắn cũng không nắm chắc dụng ý của chưởng quầy tiệm thuốc, càng không muốn đắc tội Ngôn Thông, bởi vì chỉ có vị thần y này lên tiếng, lão thành chủ mới chân chính chết vì già nua, mà không phải bị đầu độc.

- Chúng ta đi, ba ngày sau lại đến.

Thiếu thành chủ mặt mày âm trầm, tâm thần bất định rời khỏi tiệm thuốc Bách gia.

Hắn có bí ẩn cùng khổ tâm của hắn, độc sát nghĩa phụ, là vì sớm trở thành thành chủ, thống trị thành này, cũng vì kế thừa tất cả thành chủ.

Bởi vì hắn không dám chờ lâu, bởi vì hắn chỉ là con nuôi của thành chủ, càng bởi vì một tháng trước, hắn nhận được tin tức con ruột của thành chủ lưu lạc dị quốc nhiều năm trước không chết.

Vốn cũng không phải cha con ruột thịt, dưới sự hấp dẫn của quyền lợi cùng địa vị, giết chóc, là khó tránh khỏi.

Vì bịt miệng người khác, thiếu thành chủ lúc này mới mang theo lão thành chủ sắp chết đi tới tiệm thuốc Bách gia, chỉ cân Ngôn Thông làm chứng lão thành chủ chết vì già nua, như vậy thiếu thành chủ có thể đương nhiên trở thành thành chủ, hơn nữa sẽ không có bất luận kẻ nào nghi ngờ.

Hắn muốn mượn gió đông, mượn uy vọng của thần y Ngôn Thông.

Hậu đường của tiệm thuốc Bách gia, thanh niên thần y ngồi xếp bằng trước lò sưởi, quan sát chế biến vài loại dược liệu, một bên có tiểu nhị mới tới đang đứng.

- Chiếu theo phương thuốc bắt thuốc, mỗi ngày hai lần, ta giao lão thành chủ cho ngươi. - Đông gia, ta mới mới tới không lâu, hỏa hầu nấu thuốc còn không nắm chắc...

- Nếu ngươi không muốn, ném thành chủ ra bên ngoài, mặc cho hắn tự sinh tự diệt.

- Không thể! Như vậy sẽ làm hỏng danh hào của tiệm thuốc Bách gia ta.

- Không sao, danh hào mà thôi, không ăn không mặc, là nấu thuốc cho hắn, hay xem hắn chất.

- Tốt, tốt, ta nấu thuốc, ta nấu thuốc.

Tiểu nhị mới tiếp nhận phương thuốc, do dự tiếp tục, chủ tiệm thuốc lại lắc đầu, thở dài nói:

- Thế gian nhân, thế gian sự, thật thật giả giả, thiện ác khó phân, mặc dù làm việc thiện cũng phải sinh ra một đôi mắt hỏa kim tỉnh, nếu không ngay cả thiện ác cũng nhìn không thấu, còn nói cái gì hành hiệp tứ hải...

Chủ tiệm thuốc cảm khái, hành hiệp mấy năm nay là vì đạo thiện.

Không ai có thể nghĩ tới, vị thần y này thật lâu trước kia, trước kia chém giết hơn một ngàn đồng môn, tàn sát cả một tông môn không còn một móng.

Hắn là Ngôn Thông Thiên.

Hắn vì hứa hẹn với hảo hữu, không tiếc hành tẩu thế gian, lấy tu vi Kim Đan hành hiệp tứ hải, phàm nhân bị hắn cứu không đếm xuể, số lượng ác nhân bị hắn diệt trừ lấy ngàn mà tính.

Từ tu sĩ trở vê phàm nhân, hắn dùng cũng không phải là giả danh, mà là tên chân chính của hắn.

Hắn vốn là tên Ngôn Thông, chữ Thiên kia, là do hắn chạy ra khỏi nhà, quay đầu nhìn về phía gia viên nhuộm máu, trong lòng nổi lên phẫn nộ. Cả đời này, hắn nhất định phải thông thiên mà đi, cho nên mới thêm một chữ Thiên ở trong tên.

Kiếp này, hắn thê muốn phá vỡ thiên địa này, nhìn trên trời dưới đất, đến tột cùng có thiên đạo tuần hoàn hay không, có nhân quả khứ hồi hay không...
Bình Luận (0)
Comment