Chương 1108: Không Tốt Cũng Được
Chương 1108: Không Tốt Cũng ĐượcChương 1108: Không Tốt Cũng Được
Cái tên Thông Thiên, không vì ngạo nghề khí phách, chỉ vì chất vấn.
Chất vấn trong thiên địa này có thiên lý hay không, nếu không có thiên lý, như vậy người tên Thông Thiên sẽ làm thiên lý đó.
Từ khi rời khỏi tông môn, Ngôn Thông Thiên trở về thế giới phàm nhân, hắn đi qua rất nhiều đường, cứu rất nhiều người, cuối cùng định cư ở tòa thành cổ này, ngoài tu luyện, vì dân chúng trong thành bắt mạch, nhìn bệnh, dần dà, bị truyền thành thần y.
Thẳng đến khi lão thành chủ sắp chết bị đưa đến trước mặt, Ngôn Thông Thiên biết, mình cũng nên đi.
Ba ngày sau, Thiếu thành chủ một thân tang phục, đi tới tiệm thuốc Bách gia, phía sau là đội ngũ dài thổi kèn đánh trống, xem tư thế chính là muốn làm lễ tang.
Đi tới đại sảnh tiệm thuốc, tâm tình thiếu thành chủ thấp thỏm hô to kêu nhỏ, nhưng khi lão thành chủ xuất hiện trước mặt, làm cho thiếu thành chủ mặt như tro tàn.
- Súc sinh ngươi... Lão tử còn chưa chết!
Lão thành chủ suy yếu bị người nâng ra, ở tiệm thuốc ba ngày, lão thành chủ cư nhiên được cứu trở về từ trạng thái sắp chết, tuy rằng vô cùng suy yếu, nhưng nhất thời sẽ không chất.
- Phụ thân! Phụ thân ngài còn sống.
Thiếu thành chủ đầu tiên ngẩn người, tiếp theo hung hăng dụi dụi mắt, giả bộ nước mắt mơ hồ kêu rên.
- Ta biết thần y có thể cứu sống ngài, quả nhiên! Phụ thân ta sống rồi, thành chủ còn sống! ! Mau mau, người đâu, đón thành chủ đại nhân về phủ!
Lão thành chủ tỉnh lại, nhưng vẫn suy yếu như trước, lão nhân bệnh nặng mới khỏi, nguyên khí đại thương.
Trước khi về phủ, lão thành chủ sai người nâng đỡ, bái lạy thật sâu đối với chủ tiệm thuốc, miệng gọi là thần y. Ba ngày qua, Ngôn Thông vẫn chưa ra mặt, hôm nay đi vào đại sảnh, nhìn thành chủ và thiếu thành chủ cười mà không nói, một câu cũng không nói.
Thân phận thần y, ngay cả thành chủ cũng phải kính trọng ba phần, bái tạ qua đi, lão thành chủ trở về phủ thành chủ, ánh mắt thiếu thành chủ kia tràn ngập hận ý, chỉ là bị hắn che dấu.
Tiểu nhị mới tới đứng ở ngoài cửa hồi lâu, thẳng đến khi rốt cuộc không nhìn thấy tung tích đoàn người thành chủ, hắn mới cô đơn lại vui mừng trở về tiệm thuốc.
Lại qua ba ngày, lão thành chủ vốn nên dần dần khỏi hẳn, đêm thứ ba trở lại phủ thành chủ, một mạng ô ô.
Tin tức thành chủ qua đời rất nhanh truyền khắp đường lớn ngõ nhỏ, tin tức thiếu thành chủ kế vị cũng đồng thời truyền ra, trong thành cổ trải qua một đêm tinh phong huyết vũ, một ít tiếng không đồng ý, dưới sự trấn áp sắt máu của thiếu thành chủ biến mất không còn.
Cuối thu, đêm mưa lạnh.
Thành chủ được chôn cất trong ngôi đền tổ tiên bên ngoài thành, thiếu thành chủ ngồi trong ngôi nhà lớn thuộc về thành chủ.
- Ba ngày trước, ta nên ngồi ở chỗ này, tiệm thuốc Bách gia, Ngôn Thông. Vốn để cho ngươi chứng minh lão thành chủ là chết già, ngươi hết lần này tới lần khác cứu sống hắn, sống thêm ba ngày thì có thể như thế nào? Vị trí thành chủ này còn không phải là của ta! Nếu ngươi ngoan cố bất linh như vậy, vì ngai vàng của bổn thành chủ không cho người ngoài nói chuyện phiếm, thần y 'ngươi' vẫn nên đi chết sớm một chút mới được.
Sát ý đến từ tân thành chủ, giống như mưa thu phiêu linh mà đến.
Tiệm thuốc Bách gia, luyện dược đại phòng ở hậu đường, tiểu nhị mới bị chủ tiệm thuốc gọi tới, vẻ mặt không rõ nguyên nhân.
- Đông gia, ngài có phân phó gì?
Vành mắt tiểu nhị mới có chút đỏ, xem ra cách đây không lâu hẳn là đã khóc qua. - Nếu đã trở về, vì sao không nhận nhau.
Ngôn Thông nhìn lò sưởi, tựa như thuận miệng nói.
- Chủ nhân ngài nói cái gì, ta, ta nghe không hiểu lắm.
Tiểu nhị mới đầu tiên cả kinh, ngay sau đó là giả bộ hồ đồ.
- Ngươi vốn là hậu nhân của thành cổ lưu lạc bên ngoài, nếu đã trở về, vì sao không cùng phụ thân ngươi nhận nhau.
Ngôn Thông thu hồi ánh mắt nhìn về phía hỏa lô, quay đầu nhìn chằm chằm tiểu nhị mới.
Ánh mắt sắc bén như đao, giống như tại giờ phút này hình thành hai cơn lốc xoáy, tiểu nhị mới không khỏi né tránh lui về phía sau.
Ánh mắt đối phương quá mức sắc bén, sắc bén tựa như đao thương.
- Ta, ta, ta không nhận ra lão thành chủ, ta không phải hậu nhân của lão thành chủ, thật sự, đông gia ngài đừng nói đùa, ta chính là người bình thường, vừa mới tới thành cổ không lâu, muốn học chút tay nghề, lúc này mới đi tới tiệm thuốc Bách gia.
- Người nói dối sẽ có thẹn trong lòng, nếu có thẹn trong lòng, hô hấp sẽ nhanh lên, sắc mặt bất chính, tim đập phập phồng, ánh mắt không tụ lại. Ngươi nên biết bản lĩnh của ta, ta có thể làm cho lão thành chủ khởi tử hồi sinh, có thể nhìn ra một người có nói dối hay không, cũng có thể nhìn ra lai lịch của một người.
Trong phòng trầm mặc xuống, tiểu nhị mới do dự thật lâu, cúi đầu, nghẹn ngào.
- Ta trở về chỉ là muốn nhìn lão nhân gia một chút, căn bản không muốn nhận nhau, ta biết Thiếu thành chủ sớm đã ăn sâu cố đế, lão thành chủ lại không có mấy ngày sống tốt. Ta đã tận hiếu ba ngày, tận hết hiếu đạo của nhi tử.
- Cảm ơn ông chủ đã cho ta cơ hội để tận hiếu! Cứ như vậy trong lòng ta cũng không thẹn, ta ở Lâm thành sống rất tốt, lúc tới có người mời bà mối, chờ ta trở về sẽ cưới thiên kim của một vị đại gia, đời này cũng nên cơm áo không lo, ta không dám tranh vị trí thành chủ kia, ta chỉ muốn an an ổn ổn sống cả đời...
- Gia nghiệp chắp tay nhường nhịn, cứ như vậy mai danh ẩn tính, cũng tốt, chỉ cần ngươi cam tâm, ngươi đi thôi.
Ngôn Thông ôn hòa nở nụ cười, khoát tay áo với tiểu nhị mới, ý bảo đối phương rời đi.
- Ta không cam lòng! Trước khi đi, tiểu nhị mới trầm giọng thở dài, nói:
- Nhưng ta đấu không lại tân thành chủ, chờ ta trở lại Lâm thành cưới thê sinh con, khai chỉ tán diệp, chỉ cần hậu bối nhiều, sẽ có người có tiên đồ, chờ ngày ta chết già, ta sẽ nói cho con cháu biết, cừu nhân nhà ta là ai, để cho con cháu phấn đấu mạnh mẽ, đoạt lại đại nghiệp của gia tộc.
Hung hăng nắm chặt nắm đấm, tiểu nhị mới cáo từ nói:
- Đông gia là thiện nhân, nhất định sẽ giữ bí mật cho ta...
Kiếm quang chợt lóe, trong ngực tiểu nhị mới có thêm một cái lỗ kiếm, trường kiếm thấu tim mà qua.
- Chủ gia. Ngươi là người tốt, tại sao giết ta?
Tiểu nhị mới mang theo ánh mắt sợ hãi không dám tin, phốc một tiếng ngã xuống đất, đến chết hắn cũng không nghĩ thông suốt, vì sao đông gia được xưng là thần y và đại thiện nhân, sẽ đột nhiên xuất kiếm đánh chết hắn tại chỗ.
- Tai họa không lưu hậu bối, nếu ngươi muốn lưu họa diệt tộc lại cho hậu đại, ngươi cũng trở thành nguyên nhân của tai họa, họa cho con cháu, là đại ác.
Ngôn Thông chậm rãi thu hồi trường kiếm, nói những lời nhỏ nhẹ không ai có thể lý giải.
- Ngươi là ác nhân, cho nên ta giết ngươi, ác niệm trong lòng ngươi không ít hơn bất kỳ ác nhân nào, ta có thể cho ngươi cơ hội tận hiếu, mà cơ hội gây họa cho hậu bối, ta giúp ngươi bẻ gãy.
Mình vô năng, có lẽ bị người xem thường, nhưng không tính là cái gì, bởi vì trong thiên hạ, người vô năng bình thường quá nhiều, nhưng mà tiểu nhị mới lúc chết già phải lại lưu lại cừu hận trong nhà cho hậu đại, có thể suy nghĩ phương pháp ác độc như thế, đã không phải là người vô năng, mà là ác nhân coi con cháu hậu bối của mình làm công cụ.
Người này không chỉ rất ích kỷ, ác ý trong lòng càng rất đáng sợ, chỉ là ít người có thể nhìn ra mà thôi.
Cho nên hắn gặp phải người đáng chết, giết hắn, thậm chí ngay cả chút do dự cũng không có.
- Giết ngươi, là vì cứu càng nhiều người nhà của ngươi, mà nếu ngươi chết, sẽ không tồn tại hậu bối, thiên hạ thiện ác, quả nhiên khó minh khó giải, rõ ác dễ phân biệt, ám ác khó phân...
Ngôn Thông cười khổ một tiếng, gọi tiểu nhị còn lại, phân phát vàng bạc, tuyên bố tiệm thuốc Bách gia đóng cửa.
Một đám tiểu nhị vạn lần không nỡ cáo biệt đông gia, sau khi nhao nhao tản đi, trong tiệm thuốc trống rỗng, đông gia thu nạp dược liệu, lẳng lặng chờ đợi một ác nhân khác đến.
Cuối con đường dài, hộ vệ phủ thành chủ hung thần ác sát lần lượt đến, người cầm đầu một thân giáp trụ, câm trường đao sắc bén, chính là thành chủ đại nhân mới nhậm chức.
Khi thành chủ mang theo một đám hộ vệ vọt vào tiệm thuốc, chuẩn bị đại khai sát giới, tiệm thuốc Bách gia bỗng nhiên nổ vang nhổ đất bay lên, mang theo thành chủ mới cùng mấy trăm hộ vệ bay lên giữa không trung, trong vô số tiếng kêu hoảng sợ, toàn bộ tiệm thuốc nổ tung, tiệm thuốc Bách gia và thành chủ mới cùng hóa thành tro bụi.
Sau tiếng nổ kinh thiên động địa qua đi, chủ tiệm thuốc một thân cẩm bào đi ra cửa thành cổ.
- Làm việc thiện, phải có thực lực làm ác, nếu không, không tốt cũng được.
Thân ảnh phiêu nhiên đi xa mang theo một cỗ ý tiêu sái, câu không tốt cũng được kia, làm nổi bật thân ảnh đi xa vừa chính vừa tà...