Chương 1111: Họa Bánh Nướng
Chương 1111: Họa Bánh NướngChương 1111: Họa Bánh Nướng
- Linh Bảo nhìn như là bảo bối, không có thực lực căn bản không khống chế được, sư tôn còn muốn truyền Long Thiệt Cung cho ta, nhưng mà ta là tu vi Kim Đan mang theo Địa Linh Bảo, chẳng lẽ chờ bị người đuổi giết sao, ngươi nói có đúng hay không, Lam trưởng lão.
Động phủ Lam Ngọc Thư, Từ Ngôn đang chậm rãi nói, tại thời điểm Đấu Vân thí luyện sắp bắt đầu, vị tiểu thúc thúc chủ trì thí luyện này vì thể hiện sự công bằng, không gặp bất kỳ kẻ nào, hết lần này tới lần khác tìm được Lam Ngọc Thư.
- Tiểu sư thúc nói lý, không có thực lực tương đối, đạt được dị bảo ngược lại không phải chuyện tốt.
Lam Ngọc Thư nâng chén trà, thần sắc thoáng lúng túng phụng bồi, hắn cũng không biết vì sao Từ Ngôn tới tìm hắn, nhưng nghe nói ba chữ Long Thiệt Cung, trong lòng Lam Ngọc Thư sẽ nổi lên một tia ác khí.
Nếu như đại trưởng lão không có trở về, Long Thiệt Cung của Tam trưởng lão vốn nên truyền cho Lam Ngọc thư hắn mới đúng.
- Lam trưởng lão lần này chuẩn bị như thế nào, Đấu Vân thí luyện vốn là để cho ý chí chiến đấu của môn nhân trường tồn. Ngươi và Triệu Như Phong Triệu trưởng lão chính là đại hí áp trục cho lần thí luyện này.
Từ Ngôn tươi cười đầy mặt nói.
- Ngọc Thư có một chuyện không rõ, mong tiểu sư thúc nói rõ.
Lam Ngọc Thư mặc kệ Từ Ngôn đáp ứng hay không, nói:
- Có lẽ Đại trưởng lão bế quan nhiều năm, không biết nhiều về chuyện trong môn, tiểu sư thúc hẳn là biết mới đúng, Kiếm tông chúng ta chia làm hai phái Vân Thượng Phong cùng Vân Hạ Phong, cũng không phải chuyện một năm nửa năm, hiện giờ Đại trưởng lão trở về, tông môn vốn nên đồng tâm, không biết vì sao tiểu sư thúc còn muốn định ra chuyện ta cùng Triệu Như Phong tỷ đấu.
- Các ngươi là Thiên Kiêu, Thiên Kiêu của tông môn, tự nhiên làm gương mẫu cho tông môn, chiến lực của các ngươi, tư thế của các ngươi, anh khí của các ngươi, đều là một loại đốc thúc, là một loại khuyến khích.
Sắc mặt Từ Ngôn trâm xuống, nghĩa chính ngôn từ nói:
- Nhìn thấy các ngươi tung hoành sa trường, thân ảnh bách chiến bất bại, chính là một phần giáo dục tốt nhất cho đệ tử tông môn, bởi vì bọn họ sẽ rõ ràng nhận ra, chỉ cần trở thành cường giả thiên kiêu như các ngươi, mới coi như tu luyện thành công, mới có thể xông ra một phần uy danh ở tu tiên giới!
Từ Ngôn lần này khẳng khái lên tiếng, Lam Ngọc Thư nghe được trợn mắt há hốc mồm, há miệng, không biết nên nói cái gì.
Lam Ngọc Thư người này vốn khiêm tốn, bình thường ngay cả lời cũng không nói nhiều nửa câu, dốc lòng tu luyện nhiều năm rốt cục có được tu vi cùng địa vị hiện giờ.
Dựa vào sự siêng năng hơn người, Lam Ngọc Thư lấy thiên phú không tính là cực tốt, thật sự đoạt được danh thiên kiêu, tu vi cùng cảnh giới của hắn, hoàn toàn có liên quan đến sự siêng năng của hắn, nếu ví von điều đó với đệ tử hàn môn (nhà nghèo) cố gắng vươn lên, Lam Ngọc Thư tuyệt đối là người đại diện.
Chính bởi vì thiên phú không sánh bằng Triệu Như Phong và Phong Thải Hoa, những người bẩm sinh đã mang theo thiên phú cực tốt, cho nên Lam Ngọc Thư mỗi ngày đều cố gắng tu luyện, tu luyện càng ngày càng hướng nội, lời nói cũng càng ngày càng ít, thậm chí đồng môn giao hảo với hắn cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, ít ỏi mấy người.
Một thiên kiêu mà quan hệ như vậy, quả thật không nhiều lắm, tâm cũng không tính là sống động, đây cũng mới là địa phương mà Từ Ngôn chân chính coi trọng, cho nên hắn mới tìm được Lam Ngọc Thư, mà không phải hai người khác.
Bởi vì loại người này rất dễ bị lừa nhất.
Lam Ngọc Thư nói không lại Từ Ngôn, nghe vị tiểu sư thúc này dạy dỗ một trận, hắn đành phải gật đầu đồng ý, nếu nói không lại, vậy thì không nói là được, đợi đến khi đối phương nói đủ, cũng nên đi.
Về phần trận chiến với Triệu Như Phong, đừng thấy Lam Ngọc Thư nói không nhiều, làm người khù khờ, nhưng hắn cũng không ngốc, hạ quyết tâm từ chối trận ác chiến không có nguyên nhân này.
- Vì đại kế tông môn, vì ý chí chiến đấu của môn nhân, một trận chiến áp trục của Lam trưởng lão, phải dùng toàn lực mới được.
Nhìn ra Lam Ngọc Thư không dễ lừa gạt, Từ Ngôn không đợi đối phương từ chối, nhìn như thuận miệng nói:
- Ta không thể giữ Long Thiệt Cung, cho ta linh bảo là hại ta, sư tôn lão nhân gia hắn tuổi đã lớn, hình như cũng không thích cây cung nặng như vậy, không bằng thừa dịp lần đấu Vân Thí luyện này, truyền Long Thiệt Cung cho người chân chính có thể khống chế nó là được, Lam trưởng lão cùng Triệu trưởng lão cùng là thiên kiêu, ta nghĩ sẽ chọn một vị giữa hai người các ngươi, đến kế thừa Long Thiệt Cung.
- Tiểu sư thúc nói lời này là thật! Chúng ta thật sự có cơ hội lấy được hậu thiên linh bảo?
Lam Ngọc Thư không nghe mấy cái khác, khi nghe thấy linh bảo sẽ chọn lựa giữa hắn và Triệu Như Phong ra một người để kế thừa, thần sắc nhất thời biến đổi, vẻ mặt kinh hỉ.
- Thật sự, sao lại không thật, ta không biết năm nào tháng nào mới có thể đến Nguyên Anh, cầm linh bảo còn không bị người hại chết à, giao cho thiên kiêu như các ngươi mới tốt nhất, tận dụng được uy lực của linh bảo.
Từ Ngôn nói lời chân thành mang theo không nỡ, hàu phóng lộ ra đau lòng, có thể nói thần thái không bắt bẻ được chút nào.
- Đã như vậy, đến Đấu Vân thí luyện, Lam Ngọc Thư ta nhất định sẽ dùng toàn lực.
Lam Ngọc Thư cơ hồ không khống chế được kinh hỉ trong lòng, đè nén tâm thần kích động nói:
- Tiểu sư thúc nói đúng, những cường giả Nguyên Anh chúng ta cần làm gương cho môn nhân, đánh một trận cùng Triệu Như Phong, Ngọc Thư sẽ không giữ lại nửa phần.
- Thật ra điểm đến là dừng là được, đừng đả thương hòa khí đồng môn, được rồi, ngày mai chính là lúc Đấu Vân thí luyện cử hành, đến lúc đó Lam trưởng lão cùng Triệu trưởng lão chiến một trận đừng để môn nhân thất vọng mới tốt, ta tin tưởng hai vị Thiên Kiêu giao thủ, tất sẽ đặc sắc tuyệt luân, ha ha, thật sự làm cho người ta chờ mong.
Lưu lại một phen lời nói, Từ Ngôn rời khỏi động phủ Lam Ngọc Thư, lưu lại một trong tam đại thiên kiêu mang theo khát vọng tràn đầy, chờ mong Đấu Vân thí luyện bắt đầu.
Tu luyện gần trăm năm, Lam Ngọc Thư lần đầu tiên chờ mong ngày mai đến như thế, tựa như một hài tử đơn thuần, chờ đợi lễ vật kinh hỉ sau bình minh, càng giống như một con thú hoang tham lam, mơ ước ngày mai có thể có được càng nhiều xương cốt.
Bánh nướng, là vẽ ra, không thể ăn, không thể chạm vào.
Mà loại tuyệt học như vẽ bánh lớn để người hố này, là thiên phú đặc thù của Thiên Môn Hầu, người ngoài rất khó học được da lông, càng khó nhìn theo bóng lưng.
Chỉ tìm Lam Ngọc Thư lưu lại tin tức Long Thiệt Cung, Từ Ngôn cũng không tìm Triệu Như Phong, chỉ cần Lam Ngọc Thư vận dụng toàn lực, Triệu Như Phong làm đối thủ không liều mạng cũng không được.
- Chờ ngày mai xem kịch hay, trận chiến thiên kiêu, có thể đồng quy vu tận hay không, đến lúc đó phải sớm để cho những Nguyên Anh kia tránh xa một chút, đừng cản trở hai đại thiên kiêu người ta tàn sát lẫn nhau.
Trở lại đỉnh núi, Từ Ngôn tính toán ngày mai Đấu Vân thí luyện, vừa mới đi vào đại điện, một thân ảnh ở sâu bên trong thiếu chút nữa để cho Từ Ngôn lấy ra pháp bảo.
Lúc đầu đại trưởng lão Hồng Chí ngồi trên ghế lớn, không biết từ lúc nào cư nhiên đứng lên, không nhúc nhích, rất là dọa người.
- Xác chết vùng dậy sao... Đây là...
Trải qua một lần thi thể tự mình đi ra một bước, Từ Ngôn ngược lại không có quá nhiều ngoài ý muốn đối với thi thể của Hồng Chí từ tư thế ngồi biến thành tư thế đứng.
Lấy linh thức xem xét một phen, lại dùng mắt trái kiểm tra một lần, cuối cùng chụp ra Thiên Quỷ, vận chuyển Thiên Quỷ Thất Biến từ mới luyện chế một lần. Mọi thứ đều ổn.
Thi thể di động, Từ Ngôn không nhìn ra nửa điểm manh mỗi.
- Thi thể tự động, không liên quan đến Thiên Quỷ Luyện Hồn, hẳn là bản thân thi thể bị khí tức gì đó hấp dẫn gây ra...
Đứng trước thi thể Hồng Chí, Từ Ngôn nhíu chặt hai hàng lông mày, trầm giọng nói nhỏ:
- Chẳng lẽ là quan tài bằng đồng trong nghĩa trang? Hay Địa Kiếm tông tồn tại thứ gì khác?
Đại trưởng lão luôn tự mình đi lung tung cũng không được, nếu bị người phát hiện, không chừng sẽ hoài nghi.
Để tránh cho người ngoài nhìn thấy sự khác thường của Đại trưởng lão, đêm đó, Đại trưởng lão tự mình ra mặt, trục xuất hết Nguyên Anh của tông môn xuống dưới Đằng Vân Sơn, để cho bọn họ tự mình chọn một động phủ, Đằng Vân Sơn từ hôm nay bắt đầu cấm bất kỳ kẻ nào ra vào, ngoại trừ Từ Ngôn ra, ngay cả tông chủ cũng không được tới gần.