Chương 1114: Dã Nhân
Chương 1114: Dã NhânChương 1114: Dã Nhân
- Ngươi gọi là gì?
Từ Ngôn trừng mắt, nhìn chằm chằm trưởng lão mập mạp bị phun nước trà, không thể tin quát.
Cùng họ không tính là gì, họ Từ nhiều người, nhưng người tên Từ Tử Kiếm hẳn là không có mấy người mới đúng, Từ Ngôn tuyệt đối không nghĩ tới, đến Địa Hỏa động một chuyến mà thôi, không chỉ thấy được tên quái dị, còn cùng tên với mình.
- Từ Tử Kiếm, phàm phu tục tử, kiếm mật phúc kiếm, Từ, Tử, Kiếm.
Trên mặt lớn của trưởng lão mập mạp mang theo lá trà, không biết vị tiểu sư thúc đối diện này thần kinh cái gì, đành phải nói lại tên mình một lần nữa, theo hắn thấy, cái tên Tử Kiếm này tục khí, rất bình thường, không có gì kỳ lạ.
- Từ Tử Kiếm, tên thật hay!
Từ Ngôn giơ ngón tay cái lên, chân thành khen ngợi một câu.
Chiếm được ma luyện chi pháp cùng hai loại kiếm quyết, mới gặp một vị trưởng lão tông môn sùng kính kiếm chủ, còn đồng âm với tên của mình, Từ Ngôn cảm thấy ngoài ý muốn, cũng có chút buồn cười.
Khen vị Từ Tử Kiếm này, chính là khen mình, Từ Ngôn tự nhiên sẽ không ta tiết kiệm, khen ngợi đối phương một trận, sau đó rời khỏi địa hỏa động.
Đã là sáng sớm, chân trời nổi lên ánh trắng.
Hôm nay chính là ngày Đấu Vân thí luyện bắt đầu, một hồi náo nhiệt, Từ Ngôn nhất định phải có mặt, đợi đến khi tỷ thí chấm dứt, hắn chuẩn bị rời khỏi tông môn đi một chuyến đến bình nguyên Mã Thủ.
Nhất định phải luyện chế ra Thiên Thạch Tiễn mới được, bất quá trước đó, tốt nhất là phá vỡ cấm chế trong Tử Phủ đến trình độ Kim Đan hậu kỳ, nếu như có cơ hội toàn bộ phá vỡ, Từ Ngôn cũng tính toán thử một phen.
Đấu Vân thí luyện qua đi, có thể đoán được Vân Thượng Phong và Vân Hạ Phong của Địa Kiếm Tông sẽ đấu càng hung dữ, đang lúc nghĩ qua hôm nay Kiếm Tông sẽ loạn thành một đoàn, Từ Ngôn bỗng nhiên cảm thấy mặt đất dưới chân hơi chấn động.
Âm ầm.
Âm ầm.
Phương xa, phương hướng bên ngoài sơn mạch truyền đến tiếng gầm trầm thấp, tiếng gâm rú đứt quãng, giống như rừng cây bị phá hủy.
Trưởng lão mập đưa Từ Ngôn rời khỏi Địa Hỏa Động lúc này sửng sốt, tiếp theo trong hai mắt lưu chuyển hỏa quang, dùng bí pháp đồng thuật tăng lên thị lực của mình.
Mắt trái hơi trợn lên, từ khi Long Hồn lọt vào mắt, Từ Ngôn không cần thúc dục Thiên Quỷ Thất Biến, mắt trái của hắn hiện tại còn mạnh hơn so với tiên mi quỷ nhãn gấp mấy lần.
Phương xa, rừng cây bên ngoài sơn mạch quả nhiên đang sụp đổ, từng mảnh giống như lúa bị cắt.
Trên mặt đất không có thiên quân vạn mã, cũng không có rất nhiều yêu thú, chỉ có một bóng người.
Một tráng hán cao hai trượng, ở trần, cả người ngăm đen. Tráng hán này ngay cả giày cũng không có, giống như dã nhân, ngang ngược va chạm ở trong rừng cây, không biết đang chơi đùa hay đuổi giết cái gì.
Trưởng lão mập nhìn thấy tráng hán ngăm đen ở rìa sơn mạch, mí mắt nhảy dựng lên, Từ Ngôn đang tò mò nhìn một con thỏ quái mập mạp bị tráng hán đuổi giết.
Thỏ rất lớn, so với thỏ bình thường thì lớn hơn gấp mấy lần, không sai biệt lắm một con bê, nhảy lên có thể nhảy ra mười trượng, hơn nữa trong mắt thỏ có một vòng Huyết Luân, rõ ràng là một con yêu thú.
Tráng hán ngăm đen một bên đuổi theo thỏ, một bên phát ra tiếng kêu hưng phấn không thôi, cách quá xa nghe không rõ, chỉ có thể mơ hồ nghe được tiếng a ô a ô, không giống người nói, ngược lại giống thú ngữ. - Tại sao hắn lại tới, Kiếm tông của chúng ta lại dễ xông vào như vậy sao...
Đuôi lông mày của trưởng lão mập mạp tên Từ Tử Kiếm nhảy dựng lên, thấp giọng lẩm bẩm.
- Đó là ai, không phải môn nhân của Kiếm tông chúng ta sao?
Tay Từ Ngôn dựng lều, có chút hứng thú hỏi.
- Không phải, tên đó là dã nhân, hai năm nay không chỉ một lần xông vào Địa Kiếm Tông, ngay cả hộ sơn đại trận cũng ngăn cản không được hắn.
- Ngay cả Địa Kiếm Tông cũng dám xông vào! Hắn là Hóa Thần?
Từ Ngôn kinh nghi không thôi.
- Nguyên Anh, hơn nữa tu vi phập phồng bất định, khi thì phát huy tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, khi thì chỉ có Nguyên Anh sơ kỳ.
- Cảnh giới Nguyên Anh xông vào Địa Kiếm tông như thế, tên này có lai sự gì.
- Hắn đến từ Cổ Bách đảo một trong Vạn Hoàng đảo, hình như dã nhân này gần đây chiếm cứ bình nguyên Mã Thủ, có người gặp qua hắn ở Thương Minh tự, bởi vì Đằng Vân sơn mạch tiếp giáp với bình nguyên Mã Thủ, dã nhân này thường xuyên xuyên qua bình nguyên xông vào Đằng Vân sơn mạch.
Nghe nói dã nhân đến từ Cổ Bách Đảo, Từ Ngôn nhớ tới cái tên Vạn Hoàng Đảo.
Cổ Bách đảo, một trong Vạn Hoàng Đảo, sớm đã suy tàn nhiều năm, trên đó trải rộng hung thú Hoàng Nha, trở thành một nơi hiểm địa, sư môn của Vương Ngữ Hải, chính là tiếp nhận truyền thừa từ Vạn Hoàng đảo.
Nhiều năm trước, Vạn Hoàng đảo có rất nhiều cao thủ, mà khống chế bầy quạ chính là một trong những đòn sát thủ của Vạn Hoàng Đảo.
Yêu thú Hoàng Nha cực kỳ hung mãnh, thấp nhất đều có trình độ yêu thú, theo sách cổ ghi lại, trong Hoàng Nha của Vạn Hoàng Đảo xuất hiện hung thú trình độ yêu vương, được xưng là Hoàng Nha Vương.
Không nghĩ tới ở Địa Kiếm Tông cư nhiên có thể nhìn thấy người của Cổ Bách Đảo, hơn nữa còn là dã nhân của Vạn Hoàng Đảo, Từ Ngôn giật mình, cũng có chút kinh ngạc.
Cho dù là dã nhân, chỉ dựa vào lực lượng một người đã muốn xông vào loại tông môn khổng lồ như Địa Kiếm tông, chẳng phải nói đùa.
Rất nhanh, khi dã nhân truy đuổi con thỏ lớn nhảy vào sâu trong sơn mạch, Từ Ngôn rốt cục biết dã nhân xông vào tông môn không phải là nói đùa cái gì, chuyện kinh người chân chính phát sinh ở trước mặt.
Âm ầmI!
Từng đợt tiếng nổ vang càng thêm mãnh liệt từ vùng ven Địa Kiếm tông truyền đến, theo cường địch xâm lấn, hộ sơn đại trận bị mở ra, từ trên một ngọn núi ở sâu trong tông môn bắt đầu bắn ra từng đạo lưu quang.
Ngọn núi dâng trào ánh sáng tên là Kỳ Trận Phong, chỉ mạch Địa Kiếm tông, thuộc về phía Vân Hạ Phong, do Hồng Tâm Vũ cầm đầu.
Kỳ Trận phong chuyên môn nghiên cứu pháp trận, mỗi một vị trưởng lão trong đó đều có trình độ trận đạo cực cao, nhất là Hồng Tâm Vũ, có thể nói đại gia trận đạo đều không quá đáng.
- Khách quý bái phỏng, vì sao không đi cửa chính, hết lần này tới lần khác thích xông vào.
- Cường ngạnh xông vào Địa Kiếm Tông, ngươi khi nơi này là sơn trại nhà dân?
- Hết lần này đến lần khác, ta thấy ngươi không phải là dã nhân, mà là kẻ xấu.
Mấy vị Nguyên Anh trưởng lão của Kỳ Trận phong bay lên giữa không trung, quát mắng thành tiếng, Hồng Tâm Vũ cầm đầu không nói một lời, lạnh lùng nhìn chằm chằm dã nhân xa xa.
Lúc này, khắp nơi trong tông môn lại có rất nhiều thân ảnh bay lên không, bao gồm cả tông chủ Cổ Phan Kỳ, nhiều vị cường giả Nguyên Anh hiện thân.
Cổ Phan Kỳ vốn trợn mắt mà nhìn dã nhân trùng kích sơn môn, khi hắn nhìn thấy Từ Ngôn đang ở bên ngoài Địa Hỏa động xem náo nhiệt, trong lòng vị tông chủ này nhất thời khẽ động, cũng không để ý tới dã nhân, thân hình vừa chuyển đến trước mặt Từ Ngôn, ôm quyền há miệng gọi tiểu sư thúc.
- Tiểu sư thúc ngài xem chúng ta nên xử trí như thế nào, đối phương người tới không tốt, là dã nhân của Vạn Hoàng đảo, không có tên, bởi vì hắn thích hô to a ô a ô, cho nên lấy danh hiệu là A Ô.
Giả Phan Kỳ nhìn ra sự tò mò trong ánh mắt Từ Ngôn, càng thêm chỉ tiết kể lại thân phận của dã nhân.
- Người này không chỉ lỗ mãng dã man, thực lực còn cực mạnh, đừng nhìn hắn ngốc nghếch, lại có thể đứng liên tục trong top 10 Thiên Anh bảng hơn ba mươi năm qua, dã nhân A Ô của Vạn Hoàng đảo này, ba mươi năm qua luôn đứng thứ mười Thiên Anh bảng, chưa bao giờ tranh giành phía trước, nhưng tuyệt đối sẽ không tụt lại phía sau.
- Thứ mười Thiên Anh bảng?
Nghe tông chủ nói, Từ Ngôn càng thêm không thể tin, trưởng lão mập Từ Tử Kiếm bên cạnh nhếch miệng gật đầu.
- Ngay cả kẻ ngốc cũng có thể vọt tới top 10 Thiên Anh Bảng, Kiếm Tông các ngươi mấy năm nay đều làm cái gì ăn, top 10 cũng không vào được?
Từ Ngôn không để ý tới kẻ ngốc dã nhân, mà giận tím mặt, bộ dáng hận sắt không thành thép.
- Khởi trận! Ta ngược lại muốn nhìn, dã nhân Vạn Hoàng đảo có năng lực gì mạnh mẽ xông vào Kiếm Tông ta.
Chỉ vào dã nhân từ xa xông tới, Từ Ngôn phát ra mệnh lệnh chính thức đầu tiên sau khi trở thành tiểu sư thúc của Địa Kiếm tông.
Nội dung mệnh lệnh rất đơn giản, chỉ có hai chữ - nghênh địch.
thanh cự kiếm, ánh mắt của hắn thủy chung nhìn chằm chằm con thỏ lớn đang chạy trốn, sau một khắc sẽ phi thân nhào ra.
- Không thể cho ngươi ăn, lại ăn Bách Thú Sơn ta cũng sẽ không còn vật sống.
Xa xa truyền đến tiếng bất đắc dĩ của lão giả, một con cự hạc toàn thân tuyết trắng bay tới, ngăn cản hai con hoàng nha thật lớn, trên lưng Bạch Hạc là Miêu Khang Viễn ngồi xếp bằng, vị lão giả này bất đắc dĩ đến cực điểm, chỉ điểm thu hồi thỏ trắng dưới chân, đi tới phía dã nhân cười khổ liên tục.
- Ăn cái khác đi, nếu còn ăn linh thú, lão phu thật sự sẽ bị ngươi ăn đến nghèo.
Trong lúc nói chuyện, Miêu Khang Viễn ngăn cản cự kiếm của Hồng Tâm Vũ, đi tới phía tông chủ xa xa cầu tình nói:
- Niệm tình hắn ngây ngốc, chúng ta đừng so đo với người như vậy, coi như hắn là khách của lão phu, mong tông chủ giơ cao đánh khẽ.