Chương 1115: Con Thỏ Đừng Chạy
Chương 1115: Con Thỏ Đừng ChạyChương 1115: Con Thỏ Đừng Chạy
Tiểu sư thúc đã lên tiếng, hơn nữa dã nhân A Ô mấy năm nay cường ngạnh xông vào Địa Kiếm tông nhiều lần, có rất nhiều trưởng lão tông môn đã tức giận không thôi.
Nội đấu thì nội đấu, để cho người ngoài cách mấy năm lại xông vào tông môn một lần, giống như tham quan đi dạo một vòng, đổi lại là ai cũng sẽ tức giận.
Cổ Phan Kỳ truyền âm ra lệnh cho chư vị trưởng lão Kỳ Trận phong mở ra hình thái mạnh nhất của đại trận.
Hồng Tâm Vũ giữa không trung đầu tiên khẽ nhíu mày, lại nhìn dã nhân đã xé mở trận pháp một lỗ thủng lớn một chút, không chút do dự, tay ngọc bắt đầu đánh ra pháp ấn huyền ảo.
Tiếng nổ vang lại một lần nữa vang lên, bên ngoài Đằng Vân sơn mạch, từng chùm sáng bay vút lên trời, trận động đất lớn đã rung chuyển, đất đá trong núi rừng bay lên.
Oanh một tiếng, cự mộc phương viên mười trượng nhổ đất mà lên, chắn ở trước mặt dã nhân, con thỏ mập mạp kia nhân cơ hội nhảy lên, chân sau đạp mạnh một cái, đạp ra khỏi bàn tay to lớn của dã nhân đã sắp bắt được, chui vào phía dưới cự mộc, cư nhiên xuyên thấu qua pháp trận lẻn vào Địa Kiếm Tông.
- Ai nuôi thỏ?
Từ Ngôn nhìn thấy kỳ lạ, không khỏi hỏi một câu.
- Linh thú của Bách Thú Sơn.
Trưởng lão mập vội vàng nói:
- Không chỉ có thỏ thả nuôi trong sơn mạch, còn có tiên hạc tê giác linh thú, cho nên có thể trốn vào trong trận.
- Dã nhân nguyên lai bị linh thú của Bách Thú Sơn nuôi dưỡng hấp dẫn mà đến, tên này có phải tham ăn hay không.
Từ Ngôn càng thêm tò mò, nếu vị dã nhân đứng thứ mười Thiên Anh Bảng này là một kẻ ngốc tham ăn, vậy thì dễ làm. - Không chỉ tham ăn, khẩu vị còn rất lớn, lần trước xông vào Địa Kiếm Tông, cướp ba đầu tiên hạc của Bách Thú sơn rồi bỏ chạy, Miêu lão đầu tức giận túm râu, đuổi theo ba ngày, cuối cùng nhìn thấy một đống xương hạc.
Trưởng lão mập ha hả cười, nói:
- Thiếu chút nữa làm Miêu lão đầu tức chết, ha ha.
Từ Ngôn nghe cũng nở nụ cười, bỗng nhiên có một tiếng nổ lớn truyền đến, thì ra dã nhân A Ô kia bị cự mộc ngăn cản, trong cơn giận dữ vung nắm đấm lên, giống như đánh trống, đập cự mộc đến vang dội rung trời.
Mỗi khi dã nhân nện ra một quyền, cự mộc sẽ cao lên một trượng, hơn mười quyền qua đi, một đạo hàn mang chói mắt bắn tung tóe ở trước mặt dã nhân.
Cự Mộc nhổ đất bay lên, chỉ là chuôi kiếm, cự kiếm trăm trượng chân chính lúc này mới hiện ra bản thể.
- Sâm La Địa Kiếm Trận...
Nhìn thấy cự kiếm trăm trượng xuất hiện, nụ cười trên khóe miệng Từ Ngôn dần dần tiêu tán, hắn có thể cảm nhận được một cỗ khí tức trận đạo có thể nói khủng bố lưu chuyển ở vùng ven Địa Kiếm tông.
Sâm La địa kiếm trận ở Lâm Uyên đảo, có uy năng chống đỡ đại yêu, nhưng mà hộ sơn đại trận này của Địa Kiếm Tông một khi bị toàn lực vận chuyển, chỉ sợ ngay cả cường giả Hóa Thần cũng chưa chắc có thể xông vào được.
Quần áo màu tím phiêu nhiên hạ xuống, rơi vào chuôi cự kiếm, Hồng Tâm Vũ đứng từ trên cao giận dữ nhìn cường địch, một chân động chuôi kiếm một chút, cự kiếm bay lên trời, lưỡi kiếm gào thét vọt tới dã nhân.
- Thái Đao to quá.
Trong gió kiếm lạnh thấu xương truyền đến tiếng kinh hô của dã nhân, cự kiếm to lớn như vậy có thể xem là thái đao, xem ra dã nhân A Ô đích xác có chút bất đồng người bình thường, không phải ngây thơ thì chính là ngốc.
Thái đao không nhỏ, A Ô lại không sợ, giơ hai tay nổi đầy gân thịt, rầm rầm hai tiếng cư nhiên bắt được cự kiếm.
Dã nhân dùng chiêu thức tay không đoạt bạch nhận, nhưng người còn quá nhỏ, cự kiếm quá lớn, bên ngoài xem ra đoạt bạch nhận nhất định sẽ bị đâm nát bụng, nhưng sự thật lại ngược lại, cự kiếm trăm trượng lại thật sự bị dã nhân A Ô bắt được, một tấc cũng không tiến được.
- Lực đạo thật lớn.
Từ Ngôn lúc này thật sự giật mình, lực đạo do cự kiếm trăm trượng từ trên trời rơi xuống, động đậy vạn quân, có thể dùng hai tay không ngăn cản, lực lượng thân thể nhất định trên vạn cân mới có thể.
- Dã nhân đích xác trời sinh thần lực, người này từng tay không đánh chết đại yêu, lực trầm vạn quân.
Cổ Phan Kỳ ngưng trọng nói, kỳ nhân như thế, nguyên anh hậu kỳ tâm thường tuyệt không phải đối thủ.
Tông chủ còn chưa dứt lời, trên chuôi cự kiếm, khuôn mặt xinh đẹp của Hồng Tâm Vũ lạnh thêm một tầng, nâng chân lên, dậm mạnh ba lần, cự kiếm trăm trượng được toàn lực thúc dục, phát huy ra khí tức kinh người.
Dưới chân A Ô xuất hiện đá vụn, bụi bặm bay xuống, hai chân dã nhân đã đâm sâu xuống đất, ngang tới đầu gối.
- Ta không phải đồ ăn, đừng băm nữal
Dã nhân tuy rằng ngây ngốc, lại hình như có chút tâm nhãn, còn biết cự kiếm đang chém hắn.
Quát to bảo đừng băm, dã nhân vận chuyển cự lực, cứng rắn nâng cự kiếm lên.
Hồng Tâm Vũ dậm chân ba lần, sau lại bị lực đạo dưới cự kiếm truyền đến chấn động thân hình lảo đảo, dưới cơn giận dữ, Hồng Tâm Vũ quát lớn một tiếng.
Theo tiếng quát của Hồng Tâm Vũ, hai tiếng nổ vang xuất hiện ở hai bên trái phải nàng, hai thanh cự kiếm trăm trượng liền kề lao ra từ dưới lòng đất, trên chuôi kiếm có hai vị trưởng lão Nguyên Anh của Kỳ Trận phong, dưới sự hợp lực của ba người, ba thanh cự kiếm gào thét nện về phía dã nhân.
Khí lực lớn hơn nữa, cũng rất khó ngăn cản hộ sơn đại trận cắn nuốt, tam kiếm hợp nhất, dã nhân ngay cả trốn cũng không trốn bị đập vỡ vụn.
Nhìn như huyết nhục văng tung tóe, trong nháy mắt vang lên từng tiếng vỗ cánh, thân thể dã nhân thế mà vỡ vụn thành một đám nha (con quạ) yêu, nhao nhao bay vào Địa Kiếm Tông.
Hơn trăm con nha yêu giống như một ngọn lửa lớn, lông vũ đỏ thẫm, trong con ngươi mang theo huyết luân.
- Huyết Vũ Tiển Nha, hung thú chiếm giữ Vạn Hoàng Đảo...
Cổ Phan Kỳ nhìn thấy bây quạ, thấp giọng tự nhủ, trong mắt trưởng lão mập mạp ở một bên rõ ràng mang theo một cỗ kiêng ky.
- Thỏ đừng chạy! Đừng chạy, để ta có bữa tối.
Bầy quạ vỗ cánh, tránh được ba thanh cự kiếm, đuổi theo con thỏ lớn chạy trốn, thân ảnh tráng hán không biết từ khi nào xuất hiện trong bầy quạ, bước đi như bay.
Một dã nhân ngây ngốc, cư nhiên xông qua hộ sơn đại trận của Địa Kiếm tông, chỉ vì đuổi giết một con thỏ lớn để dùng làm bữa tối, chuyện quái lạ như thế, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, không ai có thể tin tưởng.
- Ác nhân lớn mật.
Hồng Tâm Vũ liên tiếp thất thủ, lúc này tức giận đến thân thể mềm mại run rẩy, lông mày nhíu mặt, mắt hạnh trợn tròn, pháp quyết vừa động, lại có hai thanh cự kiếm liền kề bay lên không.
Tổng cộng năm thanh cự kiếm, nếu thật sự muốn toàn lực oanh kích, uy năng không phải chuyện đùa, dã nhân nhìn thấy phía sau lại có đại thái đao chém tới, hắn có chút không kiên nhẫn, tức giận nói:
- Thỏ là thức ăn, ta thì không phải đồ ăn!
Cạc cạc một tiếng kêu quái dị, trăm con hoàng nha giống như bọt biển bạo liệt, tạo thành một đám mây máu kinh người ở trên đỉnh đầu dã nhân. Huyết vân lấy vô số lông vũ đỏ thẫm cấu thành, lật lộn dị động giống như trong đó cất giấu vật sống.
Năm thanh cự kiếm trước sau đâm vào trong Huyết Vân, nhưng tất cả lưỡi kiếm cũng không có xuyên thấu qua một mảnh lông vũ màu máu này, không biết bị thứ gì đó ngăn cản.
Kengl
Tiếng kêu quái dị khàn khàn lại cao ngất lại lần nữa vang lên, hai bên Huyết Vân lộ ra hai cánh máu, cuồng phong nổi lên, hiện ra hai con hoàng nha to mười trượng, trong con ngươi mỗi một con đều có ba vòng Huyết Luân.
Hai con Huyết Vũ Hoàng Nha trình độ đại yêu.
- Thỏ! Thỏ! Auaul
Dã nhân nhìn cũng không thèm nhìn năm thanh cự kiếm, ánh mắt của hắn thủy chung nhìn chằm chằm con thỏ lớn đang chạy trốn, sau một khắc sẽ phi thân nhào ra.
- Không thể cho ngươi ăn, lại ăn Bách Thú Sơn ta cũng sẽ không còn vật sống.
Xa xa truyền đến tiếng bất đắc dĩ của lão giả, một con cự hạc toàn thân tuyết trắng bay tới, ngăn cản hai con hoàng nha thật lớn, trên lưng Bạch Hạc là Miêu Khang Viễn ngồi xếp bằng, vị lão giả này bất đắc dĩ đến cực điểm, chỉ điểm thu hồi thỏ trắng dưới chân, đi tới phía dã nhân cười khổ liên tục.
- Ăn cái khác đi, nếu còn ăn linh thú, lão phu thật sự sẽ bị ngươi ăn đến nghèo.
Trong lúc nói chuyện, Miêu Khang Viễn ngăn cản cự kiếm của Hồng Tâm Vũ, đi tới phía tông chủ xa xa cầu tình nói:
- Niệm tình hắn ngây ngốc, chúng ta đừng so đo với người như vậy, coi như hắn là khách của lão phu, mong tông chủ giơ cao đánh khẽ.