Chương 1116: Đấu Vân thí luyện
Chương 1116: Đấu Vân thí luyệnChương 1116: Đấu Vân thí luyện
Miêu Khang Viễn một bên ngăn cản dã nhân, một bên ý bảo Hồng Tâm Vũ chớ lấy đại trận đuổi giết, đồng thời hướng tông chủ giảng tình, giống như có chút giao tình cùng dã nhân.
Cổ Phan Kỳ bất đắc dĩ nhìn về phía Từ Ngôn, nói:
- Miêu trưởng lão thiện tâm, mỗi lần dã nhân này xông vào tông môn đều do Miêu trưởng lão tiếp đãi, ý của tiểu sư thúc như thế nào?
- Nguyên lai dã nhân kia và Miêu trưởng lão có giao tiếp, cái này không dễ làm, tự tiện xông vào tông môn, là đại ky, nếu để cho Đại trưởng lão biết có người luôn xông vào Địa Kiếm tông, chỉ sợ sẽ mắng những đệ tử môn nhân chúng ta vô năng.
Từ Ngôn ra vẻ thâm trầm nói, tiếng cũng không nhỏ, dù sao Miêu Khang Viễn nhất định nghe được.
- Tiểu sư thúc có điều không biết, A Ô trước kia cứu ta một lần ở trong Hướng Sinh động.
Miêu Khang Viễn nghe Lời Từ Ngôn nói, vội vàng truyền đến một đạo truyền âm:
- Mười năm trước bởi vì ta tham công liều lĩnh, muốn mượn địa tâm tinh hỏa rèn luyện một kiện pháp bảo cực phẩm, không ngờ bị vây vào sâu trong sinh động, nếu không phải A Ô, ta chỉ sợ khó thoát khỏi một kiếp, mong tiểu sư thúc hạ thủ lưu tình, tha cho hắn một lần, người này ngây ngốc như hài đồng, cũng không phải làm ra vẻ, lão phu dám lấy tính mạng bảo đảm, hắn là một người ngây ngốc, tuyệt đối không có ác ý đối với Địa Kiếm Tông.
Miêu Khang Viễn gấp đến độ vận dụng truyền âm, Từ Ngôn hiện ra tươi cười, cao giọng nói:
- Nếu là bạn cũ của Miêu trưởng lão thần trí không rõ, chúng ta không so đo với người ngốc, lần sau bảo hắn có đến thì nhớ gọi cửa, đừng cường ngạnh xông vào.
Nhân tình trắng trợn, Từ Ngôn sao có thể không cần, bất quá chỉ một câu mà thôi, Miêu Khang Viễn xem như thiếu một phần nhân tình không lớn không nhỏ. Vội vàng nói cảm ơn, Miêu Khang Viễn khuyên dã nhân thu hồi hoàng nha, sau đó mang theo đối phương chạy tới Bách Thú Sơn, không biết muốn dùng mỹ vị gì chiêu đãi tên hỗn nhân này.
- Dã nhân giao cho Miêu trưởng lão là được rồi, những người còn lại chuẩn bị Đấu Vân thí luyện đi.
Tiểu sư thúc phân phó một câu, các trưởng lão cùng chấp sự nhao nhao lĩnh mệnh, toàn bộ Địa Kiếm tông theo đó bận rộn.
Địa điểm sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, ngay tại Kiếm Môn viện, tỷ đấu của đệ tử Luyện Khí kỳ cùng đệ tử Trúc Cơ kỳ đồng thời bắt đầu.
Ba địa điểm liền kề, phân biệt là Luyện Khí Trúc Cơ cùng Kim Đan tỷ đấu, hai chỗ trước rất bình thường, đến địa điểm tu sĩ Kim Đan tỷ đấu, chỉ thấy mười tám lôi đài vây quanh thành tròn, tuy rằng trên đài không người, lại có sát khí bắt đầu khởi động.
Vừa nhìn thấy mười tám lôi đài của tu sĩ Kim Đan, cường giả Nguyên Anh cùng chấp sự Kim Đan trong tông môn đều nhíu mày.
Thắng liên tiếp mười trận mới có thể thắng lợi, được một kiện pháp bảo thượng phẩm, nhìn như quy tắc công bằng, trên thực tế có thể khiến cho tất cả tu sĩ Kim Đan của Địa Kiếm tông tranh đấu.
Vậy thì không còn là mười tám lôi đài, mà là mười tám vòng xoáy thị phi.
Từ Ngôn đích xác đang khơi mào thị phi, bởi vì tông môn càng loạn, vị tiểu sư thúc này của hắn mới có thể càng thêm an ổn, người khác sứt đầu mẻ trán, sẽ không rảnh làm phiền Từ Ngôn hắn.
Trên khán đài được dựng lên tạm thời, gần trăm vị Nguyên Anh của Địa Kiếm Tông đều có mặt, một ít tu sĩ lão làng bế quan không ra, hôm nay cũng đều có mặt, tu sĩ Nguyên Anh trên khán đài nhiều hơn không ít so với số người đến Hóa Cảnh.
Rất nhiều gương mặt xa lạ mà già nua, chuyện đầu tiên sau khi đến, đều bái kiến vị tiểu sư thúc Từ Ngôn này, đồng thời nói rõ thân phận tu vi của mình, bế quan ở nơi nào.
Đệ tử quan môn của Đại trưởng lão, bối phận thật sự quá cao, chỉ có hai ba vị Nguyên Anh tiếp nhận truyền thừa của nhị trưởng lão cùng tam trưởng lão, được coi là cùng thế hệ với Từ Ngôn, bất quá tu vi mấy vị kia đều không bằng Nguyên Anh trung kỳ, hơn nữa cực kỳ già nua, mắt thấy không còn sống mấy năm.
Lúc mặt trời mọc, vô số môn nhân đệ tử của Địa Kiếm tông tụ tập ở Kiếm Môn viện, đệ tử Luyện Khí cùng Trúc Cơ dĩ nhiên bắt đầu tỷ đấu.
Ngồi ở trên chính vị, Từ Ngôn hưởng thụ đãi ngộ tông môn lão tổ một lần.
đệ tử Luyện Khí kỳ cùng Trúc Cơ kỳ đánh nhau nhiệt tình ngất trời, Từ Ngôn nhìn lướt qua, hai mắt không nhìn nhiều, đệ tử cảnh giới như thế tỷ đấu, lấy cảnh giới Nguyên Anh của hắn thật sự không lọt vào mắt.
- Quy tắc đã định xong, lần này Đấu Vân thí luyện hẳn là sẽ viên mãn thành công, bất quá có một việc còn chưa thực hiện, mong chư vị trưởng lão cùng ta phân ưu.
Từ Ngôn vừa mở miệng, vừa nói đã trầm giọng, các nghe được trưởng lão Nguyên Anh khác như lọt vào trong sương mù, còn không dám nói không, đành phải gật gật đầu tán thành.
- Chư vị trưởng lão quả nhiên là trụ cột của Địa Kiếm tông ta, có chư quân cùng tụ tập, lo gì Địa Kiếm tông không hưng thịnh!
Giơ linh trà đã chuẩn bị sẵn lên, Từ Ngôn có vẻ vô cùng vui mừng, nhìn xung quanh.
- Tiểu sư thúc nói nặng, chúng ta thân là trưởng lão Địa Kiếm tông, tự nhiên phải vì tông môn dốc hết toàn lực.
- Phát triển tông môn, nghĩa bất dung từ.
- Trúc Cơ, Kim Đan là gốc rễ của tông môn, Nguyên Anh trưởng lão mới là gốc rễ của tông môn, nếu có phiền toái, tự nhiên sẽ do Nguyên Anh gánh vác.
- Vô luận là chuyện gì, nguyện cùng tiểu sư thúc phân ưu.
Một đám Nguyên Anh nhao nhao tỏ thái độ, chuyện của tiểu sư thúc chính là chuyện chung của các trưởng lão Nguyên Anh, tiểu sư thúc gặp phiền toái, cũng là cường giả Nguyên Anh phiền toái.
Nhìn những cường giả Nguyên Anh của tông môn thề son sắt, Từ Ngôn rất hài lòng gật gật đầu, nói:
- Nếu chư vị quyết định cùng ta phân ưu, như vậy phần thưởng của Đấu Vân thí luyện lần này, các ngươi giúp giải quyết đi. ...
Cả sân không tiếng động, hơn nửa ngày trôi qua, Cổ Phan Kỳ xấu hổ ho khan một tiếng, nói:
- Về phần thưởng của Đấu Vân thí luyện, tiểu sư thúc yên tâm, tông môn sẽ giải quyết, một ít pháp bảo pháp khí phần thưởng không tính là cái gì, nếu như ngay cả những phần thưởng này cũng không lấy ra được, vẫn là Địa Kiếm tông sao.
Cổ Phan Kỳ cũng không muốn ra mặt, nhưng hắn không ra mặt, nhất định sẽ lạnh lùng.
Trưởng lão ở đây tuy rằng không ít, chia làm hai phái Vân Thượng Phong cùng Vân Hạ Phong, song phương minh tranh ám đấu thủy chung không ngừng, nếu không phải đại trưởng lão trở về, những người này rất khó an ổn ngồi cùng một chỗ.
Sợ đại trưởng lão, vân thượng vân hạ đang tranh giành thời bị đè xuống, minh tranh không ai dám, nhưng ám đấu vẫn tồn tại.
Tỷ như Đấu Vân thí luyện lần này, phần thưởng thật ra không tính là quá nhiều, Vân Thượng Vân Hạ hai phái đều có thể lấy ra được, nhưng phần thưởng nếu như không phải người mình đạt được, vậy thì không được, chẳng phải lớn mạnh địch nhân sao.
Cho nên Từ Ngôn đề nghị, không ai phụ họa, vẫn là tông chủ xuất đầu ôm lấy.
Âm thầm thăm dò một phen hai phái Vân Thượng Vân Hạ mà thôi, sắc mặt bề ngoài của Từ Ngôn trầm xuống, trên thực tế rất vui vẻ.
- Kim Đan lôi đài, chuẩn bị bắt đầu tỷ thí.
Tiểu sư thúc trầm mặt, lúc này ngữ khí không tốt phân phó một câu, nghe được những lời này, thần sắc Nguyên Anh ở đây nhao nhao khác nhau.
- Đệ tử Luyện Khí và đệ tử Trúc Cơ đang tỷ thí, thế mà để cho Kim Đan khai chiến?
Một vị Trưởng lão Nguyên Anh của Vân Thượng Phong rất khó hiểu nói một câu, quy củ lôi đài Kim Đan là mười trận thắng liên tiếp mới có thể đạt được phần thưởng, loại quy củ tỷ đấu này, dễ đấu ra lửa giận nhất, đến lúc đó dễ dàng không thể vãn hồi.
- Đúng vậy, bây giờ bắt đầu tỷ đấu, như thế nào, ngươi không đồng ý?
Từ Ngôn lạnh lùng nhìn về phía đối phương, ngữ khí càng thêm trầm thấp, ánh mắt lạnh như băng.
- Đồng ý, đồng ý!
Đối phương phát giác lời nói không ổn, nhất thời quên mất bối phận của tiểu sư thúc, vội vàng giải thích:
- Đấu Vân thí luyện vốn nên để tiểu sư thúc an bài, chúng ta sao dám không đồng ý chứ.
- Vậy thì bắt đầu đi, mười tòa lôi đài cùng nhau bắt đầu tỷ đấu!
Từ Ngôn cao giọng hét lớn, sau đó có mười tám vị tu sĩ Kim Đan không tình nguyện leo lên lôi đài.
Mười tám vị lôi chủ đã sớm được định ra này đều mặt mày ủ rũ, nhất là chấp sự linh quáng Trần Thủ, giống như ăn khổ qua, khóe miệng đều muốn nhếch ra sau gáy.
Hắn không chỉ là lôi chủ cảnh giới Kim Đan, còn mang theo một thân nợ nần.