Chương 1117: Trong lửa có vàng
Chương 1117: Trong lửa có vàngChương 1117: Trong lửa có vàng
Trần Thủ chậm rì rì leo lên tòa lôi đài thứ nhất, nhìn phương hướng trưởng lão linh quáng, phát hiện không có người cứu hắn, nhất thời thở dài.
- Người nào tới chiến.
Ngoài dự liệu, Trần Thủ cư nhiên cao giọng hét lớn, xem ra giống như ý chí chiến đấu rất cao.
- Trần mỗ bất tài, đảm nhiệm lôi chủ lôi thứ nhất, lĩnh giáo chư vị đồng môn, bất quá có yêu cầu cho người lên đài, nhất định phải xuất ra năm ngàn linh thạch, nếu không không phụng bồ.
Trần Thủ kéo cổ họng hét lớn một tiếng, như vậy lôi đài của hắn sẽ trở nên không giống với mười bảy lôi đài khác, người lên đài phải xuất ra tiền thưởng, lấy năm ngàn linh thạch làm phần thưởng, thua thì lưu lại năm ngàn linh thạch.
- Năm ngàn linh thạch mà thôi, ta ra được!
Một vị tu sĩ Kim Đan của Vân Hạ Phong phi thân nhảy lên lôi đài, đứng ở đối diện Trần Thủ, tiện tay ném túi đựng chứa năm ngàn linh thạch ở một bên, trầm giọng nói:
- Lĩnh giáo.
Tu vi Kim Đan, không có mấy người lấy không ra năm ngàn linh thạch, hai người không nói nhiều, bắt đầu chiến đấu cùng một chỗ.
Một khi lôi đài thứ nhất khai màn, những lôi đài khác nhao nhao có người tiến lên, trong lúc nhất thời mười tám đôi tu sĩ Kim Đan hai hai một tổ đấu với nhau.
- Trân Thủ này. Tài năng!
Từ Ngôn nhìn rất buồn cười, thâm nhấc ngón tay cái, có thể nghĩ ra chủ ý trong tỷ đấu thêm tiền thưởng, chứng tỏ vị Trần Thủ này đã bị nợ nần đè sợ.
Luyện Khí kỳ, Trúc Cơ kỳ, Kim Đan kỳ, tam đại cảnh giới, hàng vạn môn nhân Địa Kiếm tông đồng thời tỷ đấu, tràng diện như thế có thể nói là hoành tráng.
Đao quang lóe lên trong Kiếm môn viện, kiếm khí tung hoành, pháp thuật tung bay, sấm kêu ầm ầm, khói đen cuồn cuộn, không chỉ ngoạn mục, còn hỗn loạn không chịu nổi.
Nếu không phải tông chủ sớm đã phân phó Chấp Pháp Điện phụ trách đề phòng, đám đệ tử tông môn này đều có thể đơn đả độc đấu đổi thành hỗn chiến, đến lúc đó sẽ là thiên hạ đại loạn chân chính.
Càng náo nhiệt, Từ Ngôn nhìn càng cao hứng, lúc này hướng Bách Thú sơn có một con cự hạc đang bay tới, Miêu Khang Viễn chở dã nhân A Ô đi tới khán đài.
A Ô một tay nắm lấy một con yêu thú khổng lồ không biết loài gì bị nướng chín, đang ăn đến miệng đầy dầu mỹ, hai con mắt to ùng ục loạn chuyển, nhìn thấy hơn vạn môn nhân của Địa Kiếm tông đánh nhau, vị này có vẻ rất hưng phấn, gào thét không ngừng.
- Miêu trưởng lão, vị Ô đạo hữu này, không sao chứ?
Cổ Phan Kỳ nhìn thấy A Ô, khóe mắt nhất thời nhảy dựng lên, tông môn đã đủ loạn, dã nhân này đừng sinh sự mới tốt.
- Hồi bẩm tông chủ, yến khách chấm dứt, đang muốn đưa hắn ra cửa.
Miêu Khang Viễn áy náy nói:
- Là ta gây thêm phiền toái cho tông môn, A Ô bản tính không xấu, chỉ là ngây ngốc cứng đờ, nhìn thấy dã thú liền đuổi theo, hắn chính là đầu óc bằng gỗ, chỉ muốn ăn, ài.
Mấy lần mạnh mẽ xông vào Địa Kiếm Tông, A Ô làm như vậy cho dù thật ngốc, cũng sẽ giận chó đánh mèo với Địa Kiếm Tông.
Top 10 Thiên Anh Bảng đích xác rất mạnh, nhưng chống lại một đại tông môn, hơn trăm vị đồng giai, trừ phi có thực lực vượt qua Nguyên Anh, nếu không tất bại không thể nghi ngờ.
Miêu Khang Viễn áy náy, phát ra từ nội tâm, hắn biết mấy lần này A Ô quấy rầy tông môn, tông chủ nể mặt hắn không so đo, nhưng hết lần này đến lần khác xông vào tông môn, sự kiên nhẫn của một đám cường giả Nguyên Anh của Địa Kiếm tông sớm muộn gì cũng sẽ bị hao sạch. Giả Phan Kỳ mỉm cười không nói, không nói gì, ý bảo Miêu Khang Viễn tìm tiểu sư thúc thỉnh tội, Từ Ngôn lại nhìn dã nhân ăn uống, cảm thấy buồn cười, hỏi:
- Ngon không, con thỏ lớn vừa rồi kia.
- Ngon quát! Thịt thỏ béo nhất!
Dã nhân không tính quá ngốc, ít nhất có thể nghe hiểu người ta.
- Nói bậy, thịt thỏ sao có thể so sánh với Đăng Lung Thú, nhân gian mỹ vị ở dưới đáy biển thôi.
Từ Ngôn lắc đầu thổn thức cảm khái.
- Đèn lồng? Đèn lông có ngon không?
Dã nhân A Ô tiến lại gần, chen chúc một vị cường giả Nguyên Anh ngồi bên cạnh Từ Ngôn, vẻ mặt mới lạ truy hỏi đèn lồng là ăn như thế nào.
- A Ô, không được vô lễ, chúng ta nên đi.
Miêu Khang Viễn biết Từ Ngôn chỉ là tu vi Kim Đan, dã nhân A Ô lại là thứ mười Thiên Anh bảng, nếu trong lúc vô ý làm tiểu sư thúc bị thương, Miêu Khang Viễn hắn có thể gánh vác không nổi.
- Không đi! Đánh nhaul
A Ô dùng xương còn sót lại trong tay chỉ vào lôi đài xa xa, hô to hét nhỏ:
- Đánh nhau! Đánh nhau! Này hắc hắc hắc!
Miêu Khang Viễn nhếch miệng, tiến lên muốn kéo tên côn đồ này đi, bị Từ Ngôn ngăn lại.
- Bày yến, dâng rượu, Đấu Vân thí luyện nên có kiếm có rượu, Ô huynh hợp duyên với ta, không ăn ngon cũng không được.
Từ Ngôn nhìn xung quanh một phen, vừa lúc nhìn thấy con cự hạc tọa ky của Miêu Khang Viễn, nói:
- Chỉ có nó rồi, bắt lên nướng! Ưng hạc trong mây, vị ngon tuyệt luân, nướng ăn ngon nhất. Từ Ngôn nói một câu này, bốn phía lần nữa an tĩnh lại, ngay cả Miêu Khang Viễn, đều đen mặt.
- Linh thú Đạp Vân Hạc của Miêu trưởng lão, hơn trăm năm mới nuôi đến cảnh giới đại yêu, nướng ăn, không ổn chứ...
Cổ Phan Kỳ thấp giọng nói một câu, khóe mắt giật giật.
- Thì ra là linh thú của Miêu trưởng lão, ta cho rằng chỉ là dã hạc chở người phi hành, vậy quên đi, trong tông môn có cái gì ngon, mau chóng đưa lên.
Tiểu sư thúc một khi phân phó xuống, ai dám chậm trễ, không bao lâu rượu ngon tung bay, yến hội thịnh soạn sắp xếp ở khán đài.
Miêu Khang Viễn chỉ nướng hai con yêu thú, vốn định mang A Ô phiền toái này ra khỏi tông môn, chuẩn bị mang theo vị hỗn nhân này đi đại thành của phàm nhân ăn một bữa, hiện giờ lại bị tiểu sư thúc lưu lại.
- Tiểu sư thúc, người này thần trí hỗn độn, khi thì như oa nhi, khi thì như dã thú, không dễ khống chế, vẫn là mau chóng để cho ta mang hắn đi mới tốt nhất.
Miêu Khang Viễn lo lắng phát ra một đạo truyền âm, lấy được là không thèm quan tâm.
- Miêu trưởng lão năm đó bị vây trong Hướng Sinh động, đến tột cùng là địa phương nào?
Từ Ngôn một bên cùng A Ô ăn lớn, một bên có hứng thú hỏi.
- Hướng Sinh động trong Thương Minh tự, truyền thuyết kể rằng Hướng Sinh động đi tới địa tâm chân chính, mà địa tâm được Phật môn coi là địa ngục, địa tâm tinh hỏa trong Hướng Sinh động cực kỳ khủng bố, Nguyên Anh hậu kỳ hơi sơ sẩy cũng có thể bị vây chết trong đó.
Miêu Khang Viễn kể lại một phen, năm đó vì luyện chế một kiện pháp bảo cực phẩm, hắn một mình đi tới Thương Minh tự, ở trong Vãng Sinh động suýt nữa bị địa hỏa vây chết, về sau là A Ô giúp hắn giải vây.
- A Ô, ngươi có thể khống chế ngọn lửa? Rót cho đối phương đầy chén linh tửu, Từ Ngôn nâng chén hỏi một câu.
- Ngon, ngonl
A Ô nhìn thấy linh tửu uống một hơi cạn sạch, căn bản không để ý Tới Từ Ngôn nói cái gì, lại ăn mấy ngụm lớn mới phản ứng lại, ngẩng đầu nói:
- Hỏa? Trong lửa có vàng! Có vàng, hắc hắc, hắc hắc.
- Trong lửa làm sao có vàng, chẳng lẽ ngươi nói quặng mỏ, kia là nơi để luyện kim mà?
Từ Ngôn căn bản nghe không hiểu đối phương nói cái gì, dù sao đối phương cũng là một kẻ ngốc, theo đối phương nói là được.
- Vàng, vàng lớn, ừm... Xương vàng! Các hòa thượng nói điều đó.
A Ô hình như nhớ tới cái gì đó, khua tay múa chân nhảy dựng lên.
Từ Ngôn lưu lại A Ô, còn lấy tiệc rượu chiêu đãi, những Nguyên Anh khác nhìn ra được vị tiểu sư thúc này muốn bắt giao tình với đối phương, dù sao thứ mười Thiên Anh bảng, có thể trở thành bằng hữu mạnh hơn nhiều so với trở thành địch nhân.
- Xương vàng không ngon, lần sau có cơ hội chúng ta nếm thử xương rồng, nhất định mỹ vị, ha ha.
Từ Ngôn thuận miệng nói.
- Xương vàng không thể ăn, người chết, hòa thượng chết, A Ô không ăn người, thịt người khó ăn.
A Ô nhét một ngụm thịt mỡ lớn, ùng ục rót vào nửa bình linh tửu, nghẹn đến trợn trắng mắt.
- Xương vàng, hòa thượng chết... Chẳng lẽ là Xá Lợi hiện thế.
Tông chủ đang bồi trước đó vẫn là trên mặt lộ ra ý cười làm lành, không quá để ý tiểu sư thúc cùng dã nhân không biên giới đàm luận, Cổ Phan Kỳ thủy chung nhìn chằm chằm lôi đài Kim Đan, lúc này đã có hơn mười Kim Đan bị thương không nhẹ, bị đánh ra lôi đài càng nhiều hơn mười người. Nhưng bỗng nhiên nghe nói xương vàng cùng hòa thượng chết, làm cho Cổ Phan Kỳ cả kinh, hắn nhớ tới một truyền thuyết về Thương Minh tự.