Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 1118 - Chương 1118: A Ô

Chương 1118: A Ô Chương 1118: A ÔChương 1118: A Ô

Thương Minh tự là cổ tháp nổi danh ở Tây Châu vực, không chỉ hương hỏa cường thịnh, hơn nữa nổi danh với địa tâm tinh hỏa, mà địa tâm tinh hỏa của Thương Minh tự, đến từ Vãng Sinh động.

Trong Thương Minh tự Vãng Sinh Động, là một địa phương rất kỳ dị, bị Thương Minh tự liệt vào cấm địa, tu sĩ không tu vi cao thâm không thể vào trong, muốn mượn địa hỏa ở Vãng Sinh động, còn cần rất nhiều linh thạch thù lao mới có thể.

Dù sao cũng là động vãng sinh trong Thương Minh tự người ta, người ngoài đi đến mượn địa hỏa, có thể đó, nhưng phải lấy tiền.

Xuất gia không yêu tiền, càng nhiều càng tốt, không có đủ tiền tài chống đỡ thì làm sao có thể trở thành cổ tháp ngàn năm, cho nên Thương Minh tự cũng có không ít linh thạch dự trữ.

Thu linh thạch, chứng tỏ trong Thương Minh tự tồn tại cao tăng không thua gì tu sĩ, nhất là phương trượng đầu tiên của Thương Minh tự, một đời cao tăng tên Tuệ Ảnh.

Sau khi tông chủ nghe nói kim cốt cùng hòa thượng chết, kinh hô ra tiếng, nghe nói về Xá Lợi, Từ Ngôn nhất thời cảm thấy tò mò, sau đó từ trong miệng Cổ Phan Kỳ nghe được một phần truyền thuyết về Thương Minh tự.

Thương Minh tự được thành lập mấy ngàn năm trước, nhiều năm qua đã xuất hiện không ít cao tăng tu vi cao thâm, thậm chí có người không thua gì tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh, mà mang theo truyền kỳ nhất chính là Tuệ Ảnh thiền sư thành lập Thương Minh tự.

Truyền thuyết kể rằng Tuệ Ảnh thiền sư tìm hiểu Phật pháp cao thâm, cuối cùng đến thiên nhân chỉ cảnh, thân thể thành thánh, tọa hóa thành Vãng Sinh động sâu trong Thương Minh tự.

Nhưng mà không biết vì sao, sau khi Tuệ Ảnh tọa hóa, trong Vãng Sinh Động xuất hiện địa tâm tinh hỏa khủng bố, nuốt chửng hài cốt Tuệ Ảnh, trải qua mấy ngàn năm, Vãng Sinh động trở thành một nơi kỳ dị ẩn chứa địa tâm tinh hỏa, mà thân ảnh phương trượng đầu tiên của Thương Minh tự, rốt cuộc không ai thấy qua, giống như tiêu tan ở trong địa hỏa.

- Có rất nhiều tin đồn liên quan đến Thương Minh tự, có nghe đồn Tuệ Ảnh thành Phật, thân thể hóa hỏa, vĩnh viễn bất diệt, cũng có tin đồn phật môn đến từ biển lửa, Tuệ Ảnh mở ra hỏa hải chỉ môn, quy về Phật quốc.

Cổ Phan Kỳ bưng một chén linh tửu, tiếp tục nói:

- Còn có lời đồn nói, Tuệ Ảnh là yêu tăng, dùng pháp lực cường hoành che dấu tội ác của bản thân, thật ra đã sớm nghiệp hỏa quấn thân, lúc lão già pháp lực tán loạn, rốt cục dẫn tới địa tâm tinh hỏa, yêu tăng cứ như vậy chôn thân trong địa hỏa, loại tin đồn này, nói thần kỳ kỳ lạ, làm cho người ta khó phân biệt thật giả, tiểu sư thúc nghe là được, chớ coi thật, Phật môn cùng tu tiên giới ta vốn không có liên quan, Tuệ Ảnh là cao tăng cũng tốt, yêu tăng cũng được, đó là chuyện phật môn.

Cổ Phan Kỳ sợ tiểu sư thúc bị một ít truyên thuyết huyền ảo hấp dẫn, phai nhạt tâm tư tu luyện, dù sao Phật Đạo bất đồng, chẳng qua tông chủ lo lắng nhiều, vị tiểu sư thúc này của hắn không chỉ làm hòa thượng, còn làm qua Hoàng Thượng đây.

Nghe tông chủ giảng giải, Từ Ngôn cảm thấy tò mò, hỏi:

- Chẳng lẽ trong địa tâm tinh hỏa của Vãng Sinh Động xuất hiện xá lợi của Tuệ Ảnh? Xá lợi cao tăng tồn tại mấy ngàn năm, nhất định là thứ tốt.

- Nếu quả nhiên là xá lợi của cao tăng, không chỉ có kỳ hiệu trừ quỷ tịch tà, bên trong ẩn chứa lực lượng phật môn không thua gì linh lực tu sĩ, thậm chí có thể dùng pháp bảo công địch, chỉ là rất hiếm thấy.

Người nói chuyện, là Miêu Khang Viễn, Miêu lão đầu xem ra có chút hiểu biết đối với phật môn.

- A Ô, ngươi thấy trong Vãng Sinh động có xương vàng? Rốt cuộc là xương cốt như thế nào, có thể nói cho ta biết không?

Từ Ngôn rót đầy linh tửu cho đối phương, từng bước dụ dỗ nói.

A ô gãi đầu, suy nghĩ nửa ngày, nói: - Các nhà sư nói, ta không thấy!

Uống linh tửu, A Ô bắt đầu không kiên nhẫn, mỹ vị mỹ vị trước mặt giống như không được miệng, nhìn loạn đầy bàn, cầm lấy một cái đĩa rỗng đựng toàn bộ dê nướng ngửi ngửi, răng rắc một tiếng cắn đĩa một miếng, răng rắc nhai cả đĩa thịt.

Từ Ngôn thấy đối phương bắt đầu ngây ngô, lại truy vấn một câu, đáng tiếc A Ô không để ý tới hắn, nhìn đông nhìn tây, có vẻ có chút nóng nảy, vỗ bụng nói đói.

- Thích ăn đồ nướng đúng không, được, ta tự mình xuống bếp nấu một bữa ăn lớn cho ngươi.

Dù sao nhìn một đám người Địa Kiếm tông tỷ đấu đến nhàm chán, lại nhất định phải đi một chuyến đến Thương Minh tự, vì sớm hiểu rõ một ít tình hình gân đây của Thương Minh tự cùng tìm hiểu một phen xá lợi trong Vãng Sinh động, Từ Ngôn xắn tay áo lên, sai người dựng lên đống lửa, dưới bóng lưng vô số môn nhân tỷ đấu, bắt đầu một bữa tiệc nướng thịt.

Lợn béo dê béo toàn bộ nướng, linh tửu được chuyển lên, tống tiên Miêu Khang Viễn phải lấy ra hai con yêu thú dựng lên đống lửa.

Dù sao cũng không phải đồ của Từ Ngôn, nướng cái gì hắn cũng không đau lòng, lại làm cho A Ô thèm đến hai mắt tỏa sáng, đảo loạn vây quanh đống lửa, không ngừng phát ra tiếng gào thét của A Ô A Ô, giống như một dã nhân.

Bữa cơm này có thể nói phong phú, ít nhất hao phí hơn vạn linh thạch, rốt cục, ăn hết hai con yêu thú cộng thêm hơn mười con heo dê, A Ô xem như ăn no, vỗ bụng ợ dài một cái.

- Nguyên lai Ô huynh có dị thú như Hoàng Nha Vương, chẳng lẽ Nha Vương đã vượt qua đại yêu, đạt tới cảnh giới yêu vương?

Một bữa tiệc lớn cũng không ăn vô ích, Từ Ngôn không chỉ hỏi thăm ra trong Vãng Sinh động của Thương Minh Tự thật sự xuất hiện xương vàng bộ dáng Xá Lợi, còn biết được nguyên nhân A Ô có thể ra vào địa tâm tinh hỏa.

Dã nhân A Ô cư nhiên có thể khống chế Hoàng Nha vương.

- A Ô A Ô! Hoàng Nha vương đang ở dưới lòng đất! A Ô đã ăn no, vẻ mặt thỏa mãn cùng kiêu ngạo.

- Để Nha vương đi ra được không? Huynh đệ mở rộng tâm mắt, Nha vương nhất định rất khí phái!

Từ Ngôn đang mỉm cười thật thà, hai người thoạt nhìn bộ dáng đều ngốc nghếch.

- Không được! Đừng để nó ra ngoài! Nha vương sẽ cướp thức ăn, ta sẽ đói!

Bộ dáng ngây ngốc của A Ô dẫn tới tiếng cười thiện ý của tông chủ cùng đám người Miêu Khang Viễn, lại khiến Từ Ngôn hận đến nghiến răng nghiến lợi, trong lòng tự nhủ tên ngốc này còn không dễ lừa gạt.

- Nha Vương đích xác có cảnh giới Yêu Vương, hơn nữa không sợ hỏa diễm, truyền thuyết Hoàng Nha Vương sinh ra từ trong hỏa diễm, bay lượn trong địa tâm hỏa hải, sẽ không dễ dàng xuất hiện.

Miêu Khang nhìn xa trông rộng, thấy sắc mặt Từ Ngôn không dễ nhìn lắm, nói ra ý kiến của mình.

Trưởng lão Bách Thú Sơn, tự nhiên hiểu biết rất sâu về Bách Thú, trình độ của Miêu Khang Viễn ở ngự thú chỉ đạo có thể nói là đệ nhất Kiếm Tông, hắn thuần dưỡng qua yêu thú nhiều hơn trăm loại, trước kia hiểu rõ loại dị thú như Hoàng Nha, chẳng qua không tính quá sâu, bởi vì Hoàng Nha rất khó bắt được, mặc dù bắt được một con rất nhanh cũng sẽ chết đói.

Hoàng nha của Vạn Hoàng đảo, một khi bị nhân tộc bắt được, sẽ lựa chọn tuyệt thực cho đến khi tử vong.

Miêu Khang Viễn kể lại một phen lời đồn về Nha vương, tiếp theo nhìn về phía A Ô, nói:

- A Ô hẳn là sẽ không nói dối, nếu hắn nói trong lửa có xương vàng, xem ra Thương Minh tự có khả năng sắp có dị bảo xuất thế.

Cổ Phan Kỳ gật gật đầu, nói:

- Phân phó xuống, để cho chấp sự Kim Đan phụ trách ngoại sự gần đây lưu ý một chút tin tức vê bình nguyên Mã Thủ, nhất là Thương Minh tự. Tông chủ hạ lệnh, có hơn hai mươi vị chấp sự Kim Đan phụ trách ngoại sự lĩnh mệnh, trong đó có Ngô Hạo.

Ngô Hạo vừa mới trở về không lâu, sớm đã nghe nói vị tiểu sư thúc tông môn Từ Ngôn này, hôm nay nhìn thấy, cư nhiên là một trong những đệ tử Lâm Uyên đảo mấy tháng trước bị mình mang vào tông môn.

Ngô Hạo ngạc nhiên không dám hỏi nhiều, chỉ xem tu sĩ của hải đảo này có vận khí tốt, bị Đại trưởng lão nhìn trúng thu làm đệ tử quan môn.

- Ngô chấp sự làm người ổn trọng, ngoại sự phức tạp cứ giao cho hắn là được.

Cười nhìn Ngô Hạo, một câu nói của Từ Ngôn, Ngô Hạo từ chấp sự ngoại sự bình thường, trở thành thủ lĩnh ngoại vụ, thống trị hai mươi mấy vị Kim Đan không nói, còn có quyền nhất định.
Bình Luận (0)
Comment