Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 1119 - Chương 1119: Tàng Bảo Các Của Địa Kiếm Tông

Chương 1119: Tàng Bảo Các của Địa Kiếm Tông Chương 1119: Tàng Bảo Các của Địa Kiếm TôngChương 1119: Tàng Bảo Các của Địa Kiếm Tông

Ngô Hạo không nghĩ tới mình có thể được đề bạt, tu vi của hắn không tính quá cao, lúc trước càng trở mặt với huynh đệ Lương gia.

Phụng mệnh đi xa một chuyến, sau khi trở về không chỉ cừu gia trong tông môn chết, địa vị của mình còn tăng lên một mảng lớn, loại chuyện tốt này làm cho Ngô Hạo mừng rỡ quá đổi, vội vàng tiến lên bái tạ.

Cảm ơn Từ Ngôn cùng tông chủ, Ngô Hạo dẫn một đám chấp sự lui xuống, chuẩn bị xuất môn, phái nhân thủ chạy tới Thương Minh tự ở bình nguyên Mã Thủ.

Trải qua cả ngày tỷ thí, Đấu Vân thí luyện tiến vào giai đoạn kết thúc.

Đệ tử Trúc Cơ kỳ Luyện Khí kỳ đấu đến nóng bỏng không thôi, trọng thương không dưới mấy trăm người, không cần tận lực an bài, phần lớn Trúc Cơ của Vân Thượng Vân Hạ sẽ giao thủ, sau khi lần tỷ đấu này chấm dứt, cừu oán hai phái chỉ có thể càng sâu.

Khác với Luyện Khí kỳ và Trúc Cơ kỳ, tỷ đấu lôi đài của Kim Đan không thể dùng bùng nổ xưng hô, có thể nói là kinh người.

Mười tám lôi đài, mỗi một lôi đài đều bị nhuộm đầy máu tươi, mấy trăm Kim Đan thay phiên nhau ác chiến, trận lôi đài chi tranh này đánh đến giai đoạn hung hiểm mà kịch liệt.

Lúc trước coi như bình tĩnh, từ khi một vị Kim Đan của Vân Thượng phong bị đối thủ chém đứt hai tay, ngòi nổ cứ như vậy bị châm ngòi.

Mười tám lôi đài, hấp dẫn không dưới năm trăm vị Kim Đan lên đài, một người thắng mười trận cũng không có, mỗi khi có người muốn chiến thắng cuối cùng, sẽ gặp phải đối thủ mạnh mẽ.

Vân Thượng Phong cùng Vân Hạ Phong tranh giành, biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn trong lần đấu lôi đài này, tất cả mọi người đều tận lực phá hư cơ hội thắng lợi của đối thủ, cho nên kết quả thương tàn vô số, không có một người thủ lôi thành công, đều bại trận.

Khi hai đại thiên kiêu cuối cùng lên sân, rốt cục khiến cho cả trường xôn xao. Triệu Như Phong thật ra căn bản không muốn lên đài, nhưng đại trưởng lão truyền khẩu dụ, nhất định phải để cho hai vị cường giả Nguyên Anh bày ra thân thủ một phen ở trước mặt các môn nhân đệ tử, Triệu Như Phong đành phải đau mặt nghênh chiến Lam Ngọc Thư.

Đừng thấy Triệu Như Phong không có tinh thân gì, Lam Ngọc Thư hôm nay ý chí chiến đấu rất cao, chỉ vì Từ Ngôn vẽ cho hắn một cái bánh lớn có thể nhìn mà không thể ăn được, vì Long Thiệt cung trong mộng, Lam Ngọc Thư lúc lên đài thả ra năm đầu Mộc Nhân Ma, khiến Triệu Như Phong hoảng sợ, bất đắc dĩ vận dụng kiếm quyết sở trường của mình để đánh trả.

- A Ô, ăn no rồi sao, tay nghề của ta không tệ chứ.

Từ Ngôn ở trên khán đài ha hả cười, một bên chế biến mỹ thực, một bên xem hai đại thiên kiêu giao thủ.

- Ngon ngon! A ô a ô!

Khẩu vị của A Ô lớn đến kinh người, một bữa ăn từ lúc vừa bắt đầu thí luyện đến kết thúc thí luyện mới xem như ăn no, giơ ngón tay cái khen ngợi Từ Ngôn:

- Tiểu sư thúc ngon, tiểu sư thúc ngon.

Nghe trưởng lão Nguyên Anh khác gọi Từ Ngôn tiểu sư thúc, A Ô cũng kêu bậy theo.

- Ngon thì lần sau chúng ta ăn tiếp, chỉ cần A Ô đói bụng, cứ tới tìm ta, cam đoan để cho ngươi ăn no bụng!

Từ Ngôn vỗ ngực cam đoan, một bữa cơm lớn không ăn vô ích, hai người xem như quen thuộc.

Gia hỏa có thể dùng lực lượng thân thể chiến đại yêu, còn có thể khống Hoàng Nha, Từ Ngôn sao có thể dễ dàng bỏ qua, loại dã nhân ngây ngốc này là bằng hữu tốt nhất, lừa gạt cũng không cần động tâm.

Bởi vì đối phương ngốc, cho nên mới được Từ Ngôn coi trọng.

- Thật sao? A ô có khẩu vị rất lớn nhai A Ô trừng mắt, trên khuôn mặt ngăm đen mang theo chờ mong như trẻ con, hắn ăn no một lần cũng không dễ dàng, không có mấy đầu yêu linh căn bản không lấp đầy bụng.

- Tiểu sư thúc nhất ngôn cửu đỉnh, yên tâm.

Từ Ngôn vỗ vỗ bả vai A Ô, hỏi:

- A Ô a, xương vàng có thể tìm được ở chỗ nào, Vãng Sinh động hẳn là không nhỏ.

Vừa nghe Từ Ngôn bắt đầu nói chuyện, lỗ tai tông chủ dựng lên, Miêu Khang Viễn ở một bên cũng mang theo vẻ tò mò.

- Xương người chết không ngon, cắn không nổi.

A Ô nhe răng trợn mắt nói, giống như hắn từng cắn qua xương vàng vậy.

- Răng của tiểu sư thúc rất tốt! Ngươi cắn không được, ta có thể cắn được, lần sau mang cho ta một mảnh xương vàng xem sao?

Trên mặt Từ Ngôn mang theo nụ cười chân thành, thật thà tựa như hài đồng ngây thơ.

- Được!

A Ô chớp chớp đôi mắt to, một ngụm đáp ứng.

- Một lời là định, ha ha.

Từ Ngôn vỗ tay cười nói:

- A Ô ngươi không biết, tiểu sư thúc có một danh hiệu gọi là Cương Nha Thiết Khẩu, đã bao lâu rồi chưa từng ăn qua xương vàng, thật muốn nếm thử một chút mùi xương vàng.

Mang theo vẻ mặt hi vọng, cảm khái muôn vàn.

Không biết có phải cảm nhận được Từ Ngôn cũng ăn ngon như mình hay không, A Ô cũng bị cảm xúc của đối phương lây nhiễm.

Cầm lấy một khối xương đùi yêu thú bị gặm không còn một mảnh trên bàn, chấm chấm nửa đĩa mỡ lợn, xương đùi nhất thời biến thành một mảnh vàng úa, A Ô hào phóng đưa xương đến trước mặt Từ Ngôn, hào phóng nói:

- Xương vàng! Ăn đii

Phốc một tiếng, tông chủ ở một bên cầm chén rượu ho khan, Miêu Khang Viễn nhíu mày, Từ Ngôn thì sắc mặt tái xanh, xua tay nói:

- Không cần không cần, ta muốn ăn là xương vàng chân chính, giả không có khẩu vị.

Một bên đổi giọng, Từ Ngôn một bên âm thầm oán thầm.

Dã nhân này cũng không biết ngốc thật ngốc giả, lừa gạt trên người hắn có xá lợi hay không, người ta cư nhiên lấy một khối xương yêu thú đưa tới.

Lúc hai người nhường nhịn không ngớt, Miêu Khang Viễn vội vàng đứng dậy ngăn A Ô lại, sau khi cáo tội đưa hắn rời khỏi tông môn.

- Hắn thật sự là top 10 Thiên Anh Bảng?

Từ Ngôn nhìn Miêu Khang Viễn cùng dã nhân liên tục hô to kêu nhỏ đi xa, phát ra nghỉ vấn.

- Không sai, liên tục ba lần đứng thứ mười Thiên Anh bảng, A Ô này, thực lực cao tuyệt.

Giả Phan Kỳ ở một bên nói:

- Hắn hẳn là không thèm để ý danh ngạch phía trước, nếu như hắn dùng toàn lực, gọi ra Hoàng Nha Vương, không nói ổn định vị trí thứ nhất, top 3 tất có vị trí.

- Cảnh giới của hắn có chút cổ quái, hình như không ổn định lắm, hắn thật có thể khống chế Yêu Vương?

Từ Ngôn tựa vào ghế lớn, ánh mắt hiện ra vẻ trâm ngâm.

- Cảnh giới của A Ô thủy xung quanh quẩn quanh Nguyên Anh sơ kỳ cùng Nguyên Anh hậu kỳ, nghe nói đã đạt tới Nguyên Anh đỉnh phong, về phần có thể khống chế Yêu Vương hay không, cái này không biết, truyền thuyết hắn có thể khống chế Hoàng Nha Vương cảnh giới Yêu Vương, nhưng chưa từng thấy qua. Giả Phan Kỳ đã nói tất cả những gì anh biết về A Ô.

- Nếu Thương Minh tự thật sự có cao tăng xá lợi hiện thế, Địa Kiếm tông phải ứng đối như thế nào đây.

Từ Ngôn mang theo giọng điệu thỉnh giáo hỏi, dù sao Cổ Phan Kỳ người ta mới là tông chủ.

- Tự nhiên phải tranh giành một trận, dị bảo xuất phát từ thiên địa, người trong thiên hạ đều có thể đạt được.

Cổ Phan Kỳ mỉm cười, lộ ra khí thế của tông chủ.

Thật ra Cổ Phan Kỳ quyết định như thế không tính ngang ngược, trong thiên hạ phàm là dị bảo xuất thế, đừng nói vật vô chủ, cho dù có chủ nhân, cũng sẽ có rất nhiều người đi tranh, hơn nữa dị bảo càng trân quý, hấp dẫn tu sĩ lại càng tăng cường, đây cũng là lệ thường của tu tiên giới.

Từ Ngôn gật đầu đồng ý với quyết định của tông chủ, đem chuyện này giao cho tông chủ định đoạt, chính hắn thì thấp giọng phân phó một câu, Cổ Phan Kỳ nghe được, sắc mặt nhất thời biến đổi.

- Đại trưởng lão quyết định bế quan?

Tiếng của Giả Phan Kỳ tuy nhỏ, nhưng Nguyên Anh xung quanh đều nghe rõ ràng.

Từ Ngôn gật gật đầu, không nói gì, mà là truyền âm, lấy lý do đại trưởng lão bế quan, đòi chí bảo trân quý của tông môn.

Chí bảo của Địa Kiếm tông có cái gì, Từ Ngôn không biết, hắn chỉ biết mình hiện tại thiếu tiền, cho nên lấy ra đại trưởng lão ra kéo đại kỳ.

Bốn mươi vạn linh thạch, vẻn vẹn phá vỡ trình độ Kim Đan trung kỳ, đến hậu kỳ ai biết cần bao nhiêu linh thảo.

Vừa nghe đại trưởng lão bế quan, do đó cần rất nhiều tài nguyên, Cổ Phan Kỳ không dám chậm trễ, liên thanh đáp ứng.

Lúc này hai vị Thiên Kiêu trên đấu trường đã phân ra thắng bại, Triệu Như Phong bị Lam Ngọc Thư toàn lực ra tay bức đến liên tục lùi bước nhảy ra khỏi lôi đài, mắng một câu người điên cư nhiên cam nguyện nhận thua.

Loại thi đấu biểu diễn ngay cả chỗ tốt cũng không có này, kẻ ngốc mới có thể liều mạng.

Triệu Như Phong khinh thường, Lam Ngọc Thư lại giành được rất kích động, xa xa nhìn về phía tiểu sư thúc trên khán đài, thấy Từ Ngôn khẽ gật đầu, một trong tam đại thiên kiêu suýt nữa nhảy nhót bay lên.

Có cơ hội đạt được Địa Linh Bảo, loại chuyện tốt này ngay cả Nguyên Anh đỉnh phong cũng phải động tâm, nếu như hắn nhận chuẩn vị tiểu sư thúc này, sợ đến khi bị hãm hại vẫn còn đi cảm kích đối phương.

Đấu Vân thí luyện chấm dứt, tông chủ phân phó các trưởng lão khác thu thập tàn cục, cứu viện môn nhân đệ tử bị thương, Cổ Phan Kỳ tự mình mang theo Từ Ngôn đi tới đại điện tông chủ ở.

Tàng bảo các của Địa Kiếm tông, ngay dưới lòng đất nơi ở của tông chủ, đi tới nơi tàng bảo giống như địa cung, ánh mắt Từ Ngôn đều đỏ lên.

Chí bảo tông môn không phải chưa từng thấy qua, lúc ở Bình Trung giới, Từ Ngôn cơ hồ đào sạch tiền tiết kiệm của hai phái chính tà, nhưng so với trân bảo của Địa Kiếm tông, trân tàng nhiều năm của Kim Tiền Tông và Thiên Quỷ tông chỉ có thể tính là một sợi lông trên chín con trâu.
Bình Luận (0)
Comment