Chương 1128: Thiện Tâm Đại Phát
Chương 1128: Thiện Tâm Đại PhátChương 1128: Thiện Tâm Đại Phát
Mã Thủ thành, đại thành duy nhất ở bình nguyên Mã Thủ, cách Thương Minh tự không đến trăm dặm.
Các đại bộ lạc hao phí nhiều năm mới thành lập được Mã Thủ Thành, thật ra chính là một tòa Thổ thành, tường thành cao bất quá ba trượng, đều do bùn đất tạo thành, ngoại trừ có thể chống đỡ mưa gió ra, rất khó có năng lực phòng ngự khác.
Người chăn gia súc không thích sống trong thành phố, khí hậu ở bình nguyên Mã Thủ lại cực tốt, rất ít khi xuất hiện tuyết lớn có thể đóng băng chết người, cho nên mục đích duy nhất khi thành lập Mã Thủ thành chính là giao dịch.
Từ giao dịch giữa các bộ lạc, đến giao dịch giữa các quốc gia, cho đến khi phường thị tu hành xuất hiện, Mã Thủ Thành mới chân chính trở thành thánh địa thương mại trong vòng một trăm vạn dặm.
Mã Thủ Thành bề ngoài cũ kỹ, lại chia làm nội thành và ngoại thành.
Ngoại thành là nơi giao dịch của các bộ lạc lớn, không ít thương nhân đến từ các vùng đất khác ở lại, nhiều năm sinh sôi nảy nở, cư dân địa phương của Mã Thủ Thành hiện giờ có tới mấy trăm vạn người, ngoại thành vừa mở rộng lại, giữa đường phố cũng không giống như nhà đất lúc ban đầu, hiện giờ đều gạch xanh ngói trắng, thoạt nhìn rất gọn gàng.
Ngoại thành tương tự như trấn thành bình thường, nội thành thì có vẻ kim bích huy hoàng.
Không chỉ có gạch xanh lát sàn, lầu các vô số đình đài, còn có kiến trúc khổng lồ giống như cung điện, trên đường đi lại không phải ngựa, mà là một loại lạc đà hai đầu, tốc độ sải bước cực nhanh.
Nội thành tuy rằng tráng lệ, sạch sẽ hoa quý không biết bao nhiêu so với ngoại thành, nhưng không có mấy phàm nhân ở trong đó, nếu có, cũng là một ít nữ tử phàm nhân dung mạo xinh đẹp ở trong các cửa hàng lớn phụ trách tiếp đãi khách hàng.
Nội thành Mã Thủ thành trong miệng người phàm thì gọi là nội thành, trên thực tế còn có một cái tên, gọi là Mã Thủ phường thị, trong phạm vi trăm vạn dặm có thể nói là một trong những thương thị lớn nhất.
Ngoại thành, cửa đông, Từ Ngôn một thân đạo bào vừa mới đến ngoài thành.
Đi qua cửa thành, đưa mắt nhìn lại một cảnh tượng phồn hoa, thương nhân buôn bán khắp nơi, tửu lâu vô số khách, kêu mua bán không dứt bên tai, ăn mày muốn cơm không ngừng.
Đây chính là thế gian, một nơi ngư long hỗn tạp.
- Đạo gia xin thương xót, xin thương xót! Ta nửa tháng qua chưa ăn cơm.
Bên đường, hài đồng choai choai kéo chân què, quần áo rách tả tơi nâng chén mẻ bẩn thỉu qua đỉnh đầu, đau khổ cầu xin đạo gia phong trần mệt mỏi nhưng mặt mày thanh tú trước mặt.
- Làm khó ngươi, nửa tháng không ăn cũng không chết đói, cầm đi.
Tiện tay ném ra một khối vàng lớn, Từ Ngôn mỉm cười, nếu mình thiếu thiện niệm, vậy thì bổ sung trở về là được, nhân sinh ở trong thiên địa, làm sao có thể chỉ có ác mà không tồn thiện đây?
- Đây là...
Ánh mắt ăn mày nhỏ ngây ngô nhìn vàng trong chén vỡ, bỗng nhiên nắm lấy dùng răng cắn cắn, vô cùng kinh ngạc quát:
- Vàng!
Xoạt...
Khất cái què vừa quay đầu, bước đi như bay, rất nhanh biến mất trong đám người, dưới chân Từ Ngôn chỉ còn lại một cái chén mẻ đang lắc lư.
- Cũng không phải vàng thôi sao, làm việc tốt thì phải hàu phóng một chút, bắt đầu từ hôm nay, ta muốn làm việc thiện khắp thiên hạ.
Không quan tâm bị người ta giả què lừa gạt, không quan tâm vung tiền ngàn vàng đối với khất cái, nếu đã quyết định luyện hóa bản thể trong địa tâm tinh hỏa của Thương Minh tự, thì phải chuẩn bị tốt bị địa tâm tinh hỏa thiêu hủy, cho nên Từ Ngôn đang tận lực tìm kiếm thiện của mình, hắn cần phần thiện niệm này, để thi triển ra kỳ công mà lão đạo sĩ truyền thụ cho Ngôn Thông Thiên, Thiện Như Thủy.
Thần thông để xương sinh trắng thịt, người chết sống lại, chỉ cần mình có thể nắm giữ, đừng nói địa tâm tinh hỏa, cho dù nhảy vào địa tâm thì Từ Ngôn cũng không sợ.
AhIl
Đang lúc Từ Ngôn đang cố gắng cảm thụ thiện niệm bố thí mang đến, xa xa bên đường truyền đến tiếng kêu thảm thiết, mọi người ầm ï xúm lại.
Dưới sự tò mò, Từ Ngôn tách ra khỏi đám người, hắn nhìn thấy tiểu khất cái lúc nãy ngã trong vũng máu, vàng không thấy đâu, ngực có thêm một thanh đao, mắt thấy sống không nổi.
Rít...
Từ Ngôn hít một hơi khí lạnh, niệm một câu thiện tai, lắc đầu, rời khỏi hiện trường vụ án mạng.
Một khối vàng, hắn ngược lại hào phóng, hại chết một người, đừng nói thiện niệm, ác niệm lại tụ tập thêm vài phần.
- Làm việc tốt cũng xui xẻo, chẳng lẽ thiếu đồ không phải là thiện niệm, mà là may mắn?
Từ Ngôn bắt đầu nghi hoặc, thở dài lắc đầu, nhìn phương hướng nội thành, sải bước mà đi.
Trước khi vào thành cũng đã ở bộ lạc Quân Hà nghe được rõ ràng, cho nên nội thành Mã Thủ thành mới là mục tiêu của Từ Ngôn.
Từ Ngôn chuẩn bị, nghỉ ngơi hồi phục một phen là ở Mã Thủ phường thị, hỏi thăm chút tin tức, sau đó chạy tới Thương Minh tự, tin tức xá lợi của Thương Minh tự xuất thế không biết dẫn tới bao nhiêu cường nhân, vì không dính vào phiền toái, trước đó thăm dò tình hình gần đây của Thương Minh tự mới là mấu chốt.
Vừa mới đi vào thành Mã Thủ, không đợi Từ Ngôn ởi tới nội thành phường thị, trước mắt lại xuất hiện một vị thiếu niên. Lần này là một cô gái, bộ dáng mười sáu mười bảy tuổi, vóc dáng không cao, để tóc ngắn ngang vai, ăn mặc mộc mạc, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút gầy gò, đôi mắt to có vẻ rất khôn khéo.
- Đạo, đạo, đạo, đạo hữu dừng bước!
Cô gái ngăn cản đường đi, ôm quyên thi lễ, có vẻ rất nho nhã, cũng không phải khất cái lúc trước, hơn nữa trên người tồn tại linh khí ba động, chỉ là có tật xấu nói lắp.
- Các, các, các, các hạ có ý gì?
Từ Ngôn hơi ngẩn ra, gật đầu đáp lễ, không rõ nguyên nhân hỏi nguyên nhân, hắn và cô gái trước mặt cũng không quen biết, không biết vì sao đối phương ngăn cản đường đi.
- Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi đừng học tai
Cô gái nghe thấy ngữ khí của Từ Ngôn, hơi sửng sốt, tiếp theo có chút thẹn quá hóa giận.
- Ta, ta, ta, có tật xấu này.
Từ Ngôn trầm mặt xuống, tựa như bị người ta xem thường khuyết điểm của mình.
- Thật sao? ngươi, ngươi cũng nói lắp?
Nữ tử có vẻ tò mò, nàng lần đầu tiên nhìn thấy có tu sĩ nói lắp giống mình.
Từ Ngôn không nói gì, mà là mặt lạnh.
- Ta, ta là Thiên Thiên, xin hỏi tôn họ đại danh của đạo hữu?
Giống như tìm được đồng loại, cô gái tên Thiên Thiên mừng rỡ không thôi.
Không nói ra tên, Từ Ngôn trâm mặt hỏi:
- Ngươi đến tột cùng là muốn làm chuyện gì, vì sao ngăn cản ta đi đường.
- Ta, ta muốn tìm đạo hữu đổi vài thứ, liền, chính là cái này.
Cô gái nhìn trái nhìn phải, lôi kéo Từ Ngôn đi vào đầu ngõ không có người, từ trong ngực lấy ra một quả màu xanh mờ mờ. - Quả này do một tu sĩ mặc áo vàng làm rớt, không biết có tác dụng gì, ta nhặt được, muốn đổi chút linh thạch, đạo hữu chỉ cần cho ta hai trăm khối linh thạch, quả thuộc về ngươi, ngươi xem như thế nào?
Cô gái tên Thiên Thiên có linh khí ba động ở giai đoạn Trúc Cơ sơ kỳ, điểm này Từ Ngôn liếc mắt một cái đã có thể phân biệt, nhưng mà làm cho hắn kỳ quái chính là, cô gái trước mắt một khi nhắc tới chuyện giao dịch, miệng lưỡi cư nhiên rất linh hoạt.
- Ngươi không nói lắp?
Từ Ngôn khó hiểu hỏi.
- Chỉ cần liên quan đến linh thạch, liên quan đến mua bán, liên quan đến tiền bạc, chứng nói lắp của ta sẽ không thuốc mà khỏi.
Thiên Thiên trừng đôi mắt to sáng ngời, vạn phần chờ mong nói.
- Ngươi trộm quả này...
Từ Ngôn bất đắc dĩ nói:
- Ta cũng vậy, một khi liên quan đến linh thạch, không chỉ không nói lắp, đầu óc còn rất linh quang, sẽ không dễ dàng bị lừa, tiểu cô nương, một bên chơi đi, lừa đảo không dễ bị lừa, ta hôm nay thiện tâm đại phát, không truy cứu ngươi, nếu như gặp hàng lậu không dễ ra tay, dạy ngươi biện pháp, tìm chợ đen hoặc nhìn tu sĩ tương đối ngốc.
- Sợ bị phát hiện mà, như vây đi, một trăm, một trăm linh thạch, quả thuộc về ngươi!
Nữ tử có chút sốt ruột, vừa nghe một trăm linh thạch, Từ Ngôn lại nhìn trái cây xanh mướt, thần sắc có chút do dự.
Vừa nhìn thấy thần sắc đối phương xuất hiện biến hóa, cô gái tên Thiên Thiên mừng thầm, nhưng bề ngoài vẫn là một bộ lo lắng đề phòng, sợ bị người ta phát hiện.