Chương 1127: Công tử vô danh
Chương 1127: Công tử vô danhChương 1127: Công tử vô danh
Nữ nhân trung niên vô tâm, tin tức này làm cho Từ Ngôn cảm thấy giật mình, cẩn thận hỏi, thì ra là người trong lòng nữ nhân một đi không về, trái tim nàng cũng theo đó rời đi nhiều năm.
Sỉ tình mà thôi.
- Một phen tuổi tác, si tình như thế, đợi đến khi chết già chỉ sợ cũng không đợi được người trong lòng trở về.
Từ Ngôn lắc đầu, nói:
- Chỉ sợ người trong lòng nàng đã sớm chết ở bên ngoài, rốt cuộc không thể trở về được.
- Sẽ không, người trong lòng A Dao, là Tiên gia giống như các hạ, Tiên gia, sẽ không dễ dàng chết như vậy.
Lão giả vẫn cười như cũ, giống như nhớ tới vị công tử văn nhã nhiều năm trước đi ngang qua nơi này.
- Thì ra là như thế, chắc là một vị công tử nhà nào đó rồi.
Từ Ngôn bừng tỉnh, thì ra nữ nhân trung niên tên A Dao, giao trái tim của mình cho một vị tu sĩ.
Nhìn A Dao tuổi ít nhất trên dưới bốn mươi, nói vậy một lần chờ này ít nhất hơn hai mươi năm, sỉ tình như thế, cũng rất hiếm thấy.
- Tu sĩ chúng ta, nhìn như có thể phi thiên độn địa, trên thực tế chưa chắc sống thống khoái hơn so với người bình thường.
Bộ lạc Quân Hà yên tĩnh, rượu Quân Hà tỏa hương thơm, cộng thêm tình cảnh không tiến ắt vong của bản thân, Từ Ngôn thổn thức nói.
- Mỗi người đều có mạng, cưỡng cầu không được, tựa như A Dao, thật hy vọng nàng có thể đoàn tụ cùng công tử vô danh kia...
Lão giả cũng đang cảm khái, bàn tay già nua nhéo nhéo ly rượu màu đồng cổ. - Người trong lòng A Dao, tên là gì?
Từ Ngôn nhíu mày, truy vấn một câu.
- Công tử vô danh, hắn nói hắn tên Vô Danh.
Lão giả nhớ lại nói.
- Có chân dung không?
Từ Ngôn hỏi, lão giả lắc đầu khó hiểu.
- Cầm bút mực đến.
Từ Ngôn phân phó một câu, lão giả sai người lấy giấy bút.
- Là người này...
Từ Ngôn rất nhanh đã vẽ xong một bức chân dung, chỉ vào người trong bức tranh hỏi:
- Người trong lòng A Dao, có phải là người này hay không?
- Vâng. Chính là hắn! Công tử vô danhI
Lão giả kinh hô một tiếng, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Từ Ngôn.
- Công tử! Ô ô ô...
Lúc này, đám nữ tử lấy nước xong trở về bờ, A Dao vừa nhìn thấy chân dung trong tay Từ Ngôn, khóc nhào tới.
- Cầu tiên sinh tạng bức tranh này cho ta, A Dao vô cùng cảm kích.
- Cầm đi, ta và công tử Vô Danh từng có duyên gặp mặt.
- Tiên sinh có biết công tử vô danh đi đâu, sống hay chết không?
- Không rõ ràng lắm, lần sau nếu gặp, ta có thể thay ngươi mang theo lời cho hắn.
- Làm phiền tiên sinh, đại ân của tiên sinh, A Dao không thể nào quên, nếu có thể nhìn thấy công tử vô danh, thỉnh tiên sinh nhất định nói cho hắn biết, A Dao, ở bờ sông Vọng Quân, chờ hắn.
Từ Ngôn gật gật đầu, phất tay ý bảo đối phương lui ra. Đứng dậy đi ra khỏi lều, Từ Ngôn đứng ở bờ sông lớn tự nhủ:
- Chân Vô Danh thật hoa tâm, ngươi thật đúng là một tiện nhân, ngay cả nữ tử thế gian cũng lừa gạt, người ta chờ ngươi hơn hai mươi năm, ngươi lại ở bên ngoài không ngừng tìm hoa.
Trong bức chân dung không phải người ngoài, chính là người đứng thứ tư Thiên Anh bảng, người được Từ Ngôn gọi tiện nhân là thiên kiêu của Nhân Kiếm tông, Chân Vô Danh.
- Chỉ cần tâm mỹ nhân, không cần thân mỹ nhân, sở thích chó má gì thế này?
Từ Ngôn không nghĩ ra vì sao Chân Vô Danh lại có sở thích như vậy, hình như chỉ cảm thấy hứng thú với mỹ nhân, lại không có hứng thú đối với bản thân mỹ nhân, A Dao kia có thể lấy nước ở lòng sông, chứng tỏ là xử nữ.
- Chân Vô Danh, Chung Ly Bất Nhị, hai người các ngươi thật đúng là xứng đôi, một quân tử giả, một tên lưu manh thật.
Từ Ngôn mắng không sai, hiện tại hắn xem như biết suy nghĩ của Chân Vô Danh và Chung Ly Bất Nhị hoàn toàn trái ngược nhau, một người trộm tâm, một người đoạt thân, không sai biệt lắm hai tên giang dương đại đạo.
Hai người đều nằm trong top 10 Thiên Anh bảng, lại một người vô sỉ hơn một người, nếu như tu sĩ nhân tộc đều là mặt hàng như thế, chỉ sợ tiền đồ không thể lạc quan.
Từ Ngôn không muốn nghĩ xa, tu tiên giới Tây Châu vực, dù sao cũng chỉ có một vực đất, tu hành giả của Đông Châu vực nhất định sẽ không như thế, có Càn Dương đạo phủ tôn tại, nói vậy Đông Châu vực mới là thắng địa phồn hoa của nhân tộc.
Nhìn phản chiếu trong mặt nước, sắc mặt Từ Ngôn hơi biến hóa.
Linh lực trong cơ thể Nguyên Anh đã đầy, nguyên anh thứ hai xuất hiện thế ngưng tụ.
Vốn định thi triển pháp thuật hao phí một ít linh lực, nhìn thấy đại hà trước mặt, trong lòng Từ Ngôn bỗng nhiên khẽ động, biến ảo pháp quyết, chỉ vào mặt nước, khẽ quát: - Súc linh quyết
Rầm râm!!
Dòng sông rộng trăm trượng, dưới Súc linh quyết bốc lên, trong khoảnh khắc mặt nước rơi xuống hơn một thước, một giọt nước từ đáy sông bay lên, rơi vào trong tay Từ Ngôn.
- Ngàn cân nước sông hội tụ một giọt, pháp môn làm mưa ngược lại không tệ, Súc linh quyết.
Rầm râm!
Giọt nước bị ném lên không trung, trong lời thì thầm của Từ Ngôn khôi phục thành một mảnh sóng lớn, đập xuống đáy sông.
Súc Linh Quyết cùng Phục Linh Quyết luân phiên thi triển, chu kỳ lại bắt đầu, linh lực dần dần hao phí.
Làm một vài pháp thuật tạo ra chút động tĩnh, đỡ phải gọi tới tu sĩ khác, đây là tính toán của Từ Ngôn.
Súc Linh Quyết đã vô dụng thật lâu, từ khi đi tới Chân Võ giới giống như mất đi kỳ hiệu, thời điểm ở Bình Trung giới, Từ Ngôn cái gì cũng có thể thu nhỏ lại, vô luận có linh khí hay không, nhưng ở Chân Võ giới, Síc Linh Quyết cùng Phục Linh Quyết chỉ có hiệu quả đối với vật chết.
Liên tiếp hội tụ ra hơn mười giọt nước sông ngàn cân, Từ Ngôn không thi triển Phục Linh quyết, mà tiếp tục vận chuyển Súc Linh quyết, thẳng đến khi hội tụ ra trăm giọt nước sông.
- Trăm giọt hợp thành một, hợp cho ta.
Lúc quát khẽ, Từ Ngôn vận dụng toàn lực, linh lực trong Nguyên Anh điên cuồng vận chuyển, tiêu hao cực nhanh.
Súc Linh Quyết càng áp súc đến cực hạn, càng hao phí linh lực, Từ Ngôn cơ hồ hao tổn sạch linh lực của mình, rốt cục hội tụ trăm giọt nước sông thành một giọt, một giọt nước này nhìn như tâm thường, lại là mười vạn cân nước sông hội tụ. Hao hết linh lực, nguyên anh thứ hai ảm đạm xuống, Từ Ngôn thở dài một hơi.
Sông Vọng Quân chìm sâu hơn hai trượng, vốn định ném xuống mười vạn cân nước sông trong tay ra, Từ Ngôn giơ tay lên, lại thu về.
Thật vất vả mới hao hết toàn lực hội tụ nước sông, ném ra ngoài có chút lãng phí, ít nhất thì khi đập mười vạn cân nước sông này ra khôi phục hình dạng ban đầu cũng có thể coi như một loại pháp thuật thủy hệ cường đại.
Thu giọt nước vào Thiên Cơ phủ, Từ Ngôn vẫn ở lại bộ lạc Quân Hà.
Còn chưa triệt để nhìn thấu sự khác thường trong Tử Phủ, Từ Ngôn không dám vọng động, cũng may ở chỗ này không có người quấy rầy, coi như tạm thời bế quan cũng không tệ.
Liên tiếp mười ngày, không ngừng nghiệm chứng cùng thử nghiệm, hơn nữa không ngừng thi triển Súc Linh Quyết hao phí linh lực, cuối cùng làm cho Từ Ngôn nhìn thấu chỗ mấu chốt của nguy cơ.
Mười ngày sau, quy luật hội tụ nguyên anh thứ hai bị Từ Ngôn triệt để nắm giữ, giống như suy đoán lúc trước, chỉ cần linh lực đủ, nguyên anh thứ hai sẽ tự mình ngưng tụ, muốn tránh cho Nguyên Anh thứ hai chống nứt Tử Phủ, phải không ngừng hao phí linh lực.
- Xem ra chỉ có thể mượn địa tâm tinh hỏa của Thương Minh Tự, nhất cử đốt cháy cấm chế bản thể, không biết thân thể này không chịu nổi...
Con đường bày ra trước mặt Từ Ngôn, chỉ có một.
Nhất cử phá hủy thiên địa cấm chế, hoặc bị nguyên anh thứ hai chống đỡ bạo phát Tử Phủ.
Ở lại nửa tháng, Từ Ngôn cứ như vậy rời khỏi bộ lạc Quân Hà, ngày hắn đi, hai bên Vọng Quân Hà xuất hiện đê sông cao cao.
Cũng không phải Từ Ngôn hảo tâm, xây dựng đê sông cho bộ lạc Quân Hà, mà là nước sông bị hắn dùng súc Linh Quyết thu nhỏ lại, lên tới trăm vạn cân.
Nước sông trở nên thưa thớt, tự nhiên sẽ xuất hiện đê sông đầy cát, mang theo một giọt nước sông do trăm vạn cân ngưng tụ thành cùng năm trăm vò rượu Quân Hà, thân ảnh Từ Ngôn tung bay đi xa.